Cả đời này, nói về chuyện kết hôn thì chắc chắn cô sẽ không thắng nổi Lý Hồng Thù.
Không ngờ Lý Hồng Thù còn chưa cưới xong, đã có một sĩ quan lái xe quân đội tìm Mục Băng Oánh xem mắt!
Trước mặt mọi người bỗng chốc lại hiện lên khung cảnh Thường Văn Đống bị Cố Trường Dật xách như xách gà con. Chợt cảm thấy trước đây bọn họ hiểu biết quá ít rồi!
Bọn họ cảm thấy Thường Văn Đống có điều kiện tốt, nhưng so với đối tượng xem mắt của Mục Băng Oánh thì không biết anh ta thua kém bao nhiêu nữa. Chẳng trách Mục Băng Oánh không thèm nhìn trúng anh ta.
Mục Băng Oánh nhìn Cố Trường Dật, vừa mới chạm mắt nhau chưa đến ba giây, cô đã bị sự nồng nhiệt trong mắt anh làm mất tự nhiên: “Là ai giới thiệu tôi với anh vậy?”
Cô không quen, chị dâu cũng không biết nhưng người ta lại có thể nói rõ từng chữ trong tên của cô, còn tìm được đến thôn, nên không thể nào nhầm lẫn được.
Nhưng ngoại trừ chị dâu, cũng chẳng có ai giới thiệu cô với người khác cả.
Bỗng nhiên một âm thanh vang lên bên tai.
Mục Băng Oánh ngạc nhiên hỏi: “Không lẽ là tiên sinh Thẩm Thông?”
“Đúng vậy, chính thầy Thẩm đã giới thiệu tôi qua đây, em chính là Mục Băng Oánh?” Cố Trường Dật thực sự không nhịn được mà tiến lên trước vài bước.
Mục Băng Oánh vừa mới há miệng được một nửa thì bị tiếng khóc thất thanh dưới cống đột nhiên vang lên doạ giật mình.
Lý Hồng Thù đã chuyển từ ngồi sang nằm hẳn xuống, cô ta nằm trong nước cống gào khóc, chân giãy đành đạch.
Có thể nào cô ta cũng không ngờ rằng mình cướp được Thường Văn Đống, lại có sĩ quan lái xe quân đội đến xem mắt Mục Băng Oánh.
Ban nãy nhân lúc làm loạn cô ta lén nhìn một cái, chỉ nhìn ánh mắt anh ta nhìn Mục Băng Oánh thôi cũng đủ biết lần xem mắt này chỉ cần Mục Băng Oánh đồng ý, người đàn ông tuyệt đối sẽ không có ý kiến.
Vậy cô ta quyến rũ Thường Văn Đống thì có ích gì? Cô ta bồi thường bằng bản thân mình, nhưng ngoại trừ mất mặt hết lần này đến lần khác, thì chẳng còn được gì cả!
Mà Mục Băng Oánh tìm được đối tượng tốt, cô ta vốn nghĩ rằng Mục Băng Oánh sẽ bị mọi người chế nhạo sau lưng, nhưng giờ lại biến thành chính mình. Cho dù có khâu lỗ tai cô ta lại, cũng không che được những lời nói bảo cô ta mất mặt của mọi người trong thôn…
Lý Hồng Thù vô cùng đau buồn và phẫn nộ: “Mẹ…”
Lần này Hồ Diễm Thu thật sự không còn cách nào, mất cả chì lẫn chài, bà ta lấy một nửa tiền của trong nhà ra mời tiệc cưới, kết quả đến cuối cùng cũng không đạt được mục đích mình muốn, lại còn phải đối mặt với nhiều tin đồn khó nghe hơn so với nửa đời trước, đến chết cũng không thoát được.
Bà ta ngồi bệt xuống đất, trượt vào trong hố bùn với con gái, hai mắt đờ đẫn vô thần.
Đổng Quế Hồng không quan tâm đến mẹ con bà ta, bước nhanh tới trước mặt Cố Trường Dật, hai mắt sáng lên: “Thì ra cậu là người mà Thẩm lão tiên sinh giới thiệu, mau, mau vào trong nhà ngồi đi.”
Cố Trường Dật nhìn mẹ vợ: “Thím, con vào nhà có tiện không?”
“Tiện, làm sao lại không tiện chứ.” Lần này là bí thư thôn nói chuyện, ông tiến lại gần, cười vui vẻ đến mức mặt mũi đầy nếp nhăn: “Bác là bí thư chi bộ trong thôn, cũng là bác hai của Băng Oánh, chúng ta đều là người một nhà cả, cậu muốn ra nông trường gặp lão Thẩm… Thẩm lão tiên sinh trước, hay là trực tiếp đi vào trong nhà ngồi xuống uống chén trà?”
“Thẩm lão tiên sinh đến rồi.”