Bí thư chi bộ thôn cũng biết đạo lý này nên không thèm quan tâm đến Lý Hồng Thù đang quấy rối ở dưới cống, ông ta đi đến trước mặt Cố Trường Dật, đến nơi lại nhìn theo về nơi tầm mắt anh đang tập trung, phát hiện điểm cuối là Mục Băng Oánh.
Mục Băng Oánh đã sớm phát hiện việc mình bị người khác nhìn chằm chằm, cô khẽ cau mày, xác định lần nữa là mình không hề quen biết đối phương.
Ban nãy nhìn người đàn ông thà xách xe đạp cũng không kéo Lý Hồng Thù, chứng minh anh không phải là một người lỗ mãng.
Tuy rằng ngoại hình bên ngoài của cô không tệ, nhưng người đàn ông mặc một thân quân phục, còn lái xe quân đội, rõ ràng anh là người từng trải. Cô không có mặt dày cảm thấy dáng vẻ mình có thể so sánh được với Điêu Thuyền, Tây Thi, có thể làm người khác ngắm nhìn mãi không dời.
Mà quả thật Cố Trường Dật không thể dời mắt được, đừng nói là Điêu Thuyền, Tây Thi, cho dù tứ đại mĩ nhân cổ đại đều hội tụ ở đây, anh cũng sẽ không nhìn lấy một cái.
Anh không ngờ mình lại gặp được vợ nhanh đến vậy.
Anh nhìn vợ đứng trong đám người, da dẻ mềm mịn, đôi mắt nhìn người đặc biệt là người lạ có hơi lạnh lùng, nhưng con ngươi cô lại đen sáng khác thường, là màu hồ phách nghiêng về những gam màu ấm, cô mặc áo sơ mi hoa màu xanh da trời, thắt hai bím tóc dài, có lẽ người khác nhìn sẽ cảm thấy cô lạnh lùng, không dám tiến lên trước bắt chuyện, nhưng anh lại muốn xông đến ôm lấy cô.
Đáng tiếc là không được.
Nếu anh xông lên, sẽ bị mọi người gắn cho tội lưu manh bắt đi.
Cố Trường Dật đè xuống khát vọng sắp muốn chạy ra ngoài của mình lại, anh đừng tại chỗ không dám bước lên trước, chỉ sợ bước rồi sợ không khống chế được mà lao qua đó.
“À…” Bí thư chi bộ thôn nhìn ánh mắt nóng bỏng của chàng thanh niên trước mắt, suy ngẫm lời nói, hỏi: “Xin hỏi cậu là?”
Mọi người trong thôn đều vểnh tai lên nghe, bắt đầu ghét bỏ sự ồn ào dưới cống của Lý Hồng Thù. Những người phụ nữ đứng bên cạnh cô ta, thậm chí có suy nghĩ muốn tiến lên bịt chặt miệng cô ta lại.
Quân nhân đi đến đâu cũng được mọi người chào đón, đã vậy còn là quân nhân rất đẹp trai, cao ráo, sức mạnh lớn.
Người trong thôn đều muốn biết anh là ai, đến đây làm gì.
“Tôi đến xem mắt, tìm Mục Băng Oánh để xem mắt.”
Mọi người ngây ra, men theo ánh mắt thẳng tắp của Cố Trường Dật, đồng loạt nhìn về phía Mục Băng Oánh.
Mục Băng Oánh trở thành tiêu điểm, nhưng cô còn ngây ngốc hơn bọn họ. Cô cáu mày, nhìn chị dâu vẫn luôn khoác tay mình.
“Không…chắc không phải…không phải, không phải chị đâu.” Vương Vũ Quyên nói mấy từ không xong, bỗng trở nên hưng phấn: “Em còn chưa gật đầu, sao chị có thể sắp xếp mà chưa có sự đồng ý của em được. Chỗ chị có người công nhân cấp bốn mà mấy hôm trước nói tới thôi, không quen biết quân nhân.”
Còn là quân nhân lái xe quân đội ra cửa nữa.
Thành phố Châu của bọn họ có quân khu, mỗi năm sẽ có đoàn văn công xuống công xã thăm hỏi, biểu diễn. Bọn họ đi xem nhiều lần rồi, nên hiểu được người có thể lái xe quân đội đều là quân nhân có chức vụ.
Vương Vũ Quyên và người trong thôn đều biết chuyện này.
Cho nên vừa nghe người quân nhân này nói anh đến tìm Mục Băng Oánh để xem mắt, mới ngây ngốc hết.
Bọn họ nhỏ nhen, cảm thấy con ma bệnh như Mục Băng Oánh có xinh đẹp hơn cũng không thể tìm được một người có điều kiện tốt hơn Thường Văn Đống được nữa.