Sắc mặt khó coi của cả nhà ngồi ở trong nhà, Hồ Diễm Thu có thể nghĩ ra chiêu này thật khiến người ta bất ngờ, quang minh chính đại nhắm vào bà, mà bà không thể phản kích lại được. Không được nói những lời khó nghe, không được làm những chuyện phản kích lại, nếu không sẽ bị nói là ích kỷ nhỏ nhen, có mâu thuẫn lớn cỡ nào cũng không thể phá hoại đám cưới nhà người ta được.
Mục Giang Ba trước giờ ít nói bỗng nhiên đứng bật dậy: “Con đi hất tung mấy cái bàn ở bên ngoài.”
“Quay lại!” Mục Đức Hậu nghiêm mặt: “Những lời bí thu chi bộ và thôn trưởng mới khuyên sáng nay, con bỏ ngoài à? Nếu nhà chúng ta động tay động chân thì sẽ không ai bầu cử cho chúng ta nữa.”
“Mặc kệ họ có bầu cử hay không, con lại không nhờ cậy bữa cơm của bọn họ.” Mục Giang Ba cầm đòn gánh bên cạnh lên: “Ba, dù sao hết năm nay ba cũng không làm đội trưởng đội sản xuất nữa, tính đi tính lại cũng chỉ còn nửa năm, không cần phải suy xét đến đám quan chức nửa vời này.”
“Con ăn nói linh tinh gì vậy!” Mục Đức Hậu nổi giận trách mắng: “Con tưởng rằng ba để ý chức đội trưởng đội sản xuất à? Ba không làm cũng là người nhà họ Mục chúng ta làm, sẽ chẳng thiếu phần mình được. Bây giờ con ra ngoài lật bàn chính là lật hết chén cơm của mọi người trong thôn, sẽ có rất nhiều nhảy ra mắng con, con có đền bù được bữa cơm cho họ không?”
Đổng Quế Hồng lập tức lên tiếng: “Mẹ đền! Con đi lật đi!”
Mục Giang Ba nghe thế thì xách đòn gánh lên bước ra ngoài, phía sau còn có Tráng Tráng cầm cây kiếm đi theo.
“Đều trở về đi, anh làm những điều này căn bản không có tác dụng.” Vương Vũ Quyên chạy lên trước đóng cửa, ngăn lại khí thế hừng hực của hai người: “Bây giờ mọi người trong thôn đều đang đợi ăn cơm, anh đập cũng không kịp người ta bày mâm nữa. Ngoại trừ tốn sức đắc tội với người ta, mà còn đẩy Oánh Oánh lên đầu ngọn sóng, sẽ bị nói khó nghe hơn nữa, không có chút tác dụng nào cả.”
Mục Giang Ba vì câu “đẩy Oánh Oánh lên đầu ngọn sóng” mà dừng bước chân lại, anh ấy quay đầu nhìn em gái nhỏ đang ngồi trước cửa buồng phòng.
Nhìn thấy ánh mắt của mọi người trong nhà, đôi lông mày đang cau lại của Mục Băng Oánh khẽ giãn ra.
Đây là lần đầu tiền cô cảm nhận được sự lợi hại của mẹ Lý Hồng Thù.
Trước tiên là chịu bỏ số tiền lớn để chặn họng mọi người trong thôn, dẹp yên dư luận.
Sau này dù cho Lý Hồng Thù vẫn không giữ được công việc, dù cho chuyện bị rơi xuống nước bị đồn ra ngoài, nhưng buổi hôn lễ này là cảnh tượng mà hơn mười năm nay trong thôn chưa từng có, chủ đề nói chuyện trọng điểm đã hướng về hôn lễ đặc biệt này từ lâu rồi.
Sẽ không mấy ai để ý những chuyện mà Lý Hồng Thù làm trước khi kết hôn nữa, mà sau khi kết hôn Lý Hồng Thù cũng sẽ không còn phải đối mặt với cảnh khốn cùng không ngẩng đầu lên được nữa.
Đây rõ ràng là khiến ván bài chết sống trở lại rồi.
Không những thành công nhắm đến cả gia đình cô, mà còn bó buộc cả nhà ở trong nhà chịu kí©ɧ ŧɧí©ɧ, giương mắt nhìn bà ta kiêu căng hống hách mà không còn cách nào khác.
“Vậy con nói chúng ta phải làm gì?” Đổng Quế Hồng biết con dâu mình đầu óc linh động. Hiện giờ ngoài việc lật hết bàn bên ngoài đi, thì bà không còn nghĩ ra biện pháp nào khác.