Huống chi, càng lớn tuổi, lời nói của người ta càng nặng nề, cô không thể vì mình mà để ba mẹ mỗi ngày bị chỉ trích sau lưng.
Nhưng từ bỏ ý tưởng đã cố chấp không dễ dàng như tưởng tượng.
Trước khi Mục Băng Oánh hoàn toàn điều chỉnh tâm lý của mình, một chuyện đã xảy ra khiến cô phải đồng ý để chị dâu sắp xếp một cuộc xem mắt.
Tác giả có lời muốn nói: Gà?
Bên phía Lý Hồng Thù có chuyện mới xảy ra.
Chính xác mà nói là mẹ của Lý Hồng Thù gây ra chuyện.
Bà ta dời ngày đám cưới của Lý Hồng Thù lên trước khi chi bộ thôn ra kết quả, cũng chính là ba ngày sau khi xảy ra chuyện, và ngày mai là ngày cử hành.
Người ta gả con gái đều là mua vải may quần áo mới, cùng ăn cơm với những người bạn bè thân thiết, rồi cùng đoàn rước dâu đi đến nhà mới là được.
Nhưng Hồ Diễm Thu lại dẫn người mang theo một rổ kẹo cưới đi rải khắp thôn tận mấy vòng, người người nhà nhà đều được chia đến mấy lần kẹo.
Bà tacòn đặc biệt mượn cây hoài cổ thụ ở trước cửa nhà Mục Băng Oánh để buộc kẹo cưới lên cây, cho những người trong thôn chưa được ăn, không đủ ăn có thể trực tiếp đến đó lấy.
Trừ việc phân phát kẹo cưới, Hồ Diễm Thu còn bày mười mâm cỗ lớn, bàn tiệc cũng được đặt ở mảnh đất lớn nhất trước nhà Mục Băng Oán, trên cây quấn đầy những dải lụa đỏ, trông rất khoa trương.
Tuy cách làm có hơi khoa trương nhưng hiện giờ không cho phép kéo người lên sân khấu nữa, chi bộ thôn có ra nói vài lần nhưng đều bị Hồ Diễm Thu lấy kẹo chặn lại.
Quaang cảnh năm ngoái ở trong thôn cũng đẹp, mà ngoại trừ dịp tết đến xuân về thì vẫn không thể ăn uống thoải mái được. Lần này Hồ Diễm Thu tự bỏ tiền túi để những người trong thôn được ăn uống no nê nên bí thư chi bộ thôn cũng không cách nào phản đối đến cùng.
Tục ngữ có câu nhận được lợi ích từ người ta nên phải nể mặt họ, hơn nữa lợi ích này còn chứa niềm vui trong đó. Sự việc Lý Hồng Thù ở ruộng bị rơi xuống nước hai ngày trước bỗng nhiên không còn ai nhắc đến nữa.
Chức vụ đội trưởng đội sản xuất của ba Mục Băng Oánh không những không có tác dụng, ngược lại còn bị chống lại.
Đội trưởng cũng là cán bộ, không thể tính toán với nhân viên xã bình thường được.
Nhân viên xã này còn là người mà Mục Đức Hậu không muốn có bất kì dính líu nào, ngay cả nói cũng chẳng muốn nói một câu.
Cho nên Hồ Diễm Thu thành công đạt được mục đích.
Đổng Quế Hồng tức đến nỗi mắng nhiếc cả một buổi sáng ở nhà.
“Bà ta làm như vậy là muốn nhân lúc ngày mai là ngày cử hành hôn lễ, để mọi người lấy Oánh Oánh và Lý Hồng Thù ra thảo luận. Nói Lý Hồng Thù bị như thế vẫn có thể nở mày nở mặt gả đi. Nói con gái cưng của chúng ta dù xinh đẹp hơn con gái bà ta, từ nhỏ thành tích học tập cũng tốt hơn, cái gì cũng hơn con gái bà ta một bậc cũng vô ích. Mà việc quan trong nhất trong cuộc đời này, Oánh Oánh đã bị con gái bà ta đàn áp đến không ngóc đầu lên được, thua triệt để rồi!”
“Bà ta chính là cố ý làm khoa trương như vậy, cố ý làm đầu tiên trong thôn. Cho dù Oánh Oánh có tìm được một công nhân cấp bốn cũng không thể nở mày nở mặt hơn Lý Hồng Thù được nữa. Nghe tiếng xe đạp ở bên ngoài này, đó là sính lễ của Thường Văn Đống mua riêng cho Lý Hồng Thù đó, đã reo âm ĩ cả một buổi sáng rồi. Nó cứ đi qua nhà chúng ta là lại rung chuông, hai mẹ con kia đồng tâm hiệp lực để đối phó với Oánh Oánh, đối phó với nhà chúng ta đó! Oánh Oánh đã làm gì sai? Đây là đang nhắm vào tôi, bà ta muốn nói với cả thôi rằng Đổng Quế Hồng tôi đến cuối cùng vẫn thua Hồ Diễm Thu bà ta!”