Thập Niên 70: Xuyên Vào Niên Đại Văn Nhận Sai Chồng

Chương 5: Vậy tôi không cưới!

Chương 5: Vậy tôi không cưới!

Châu Quang Hách vừa nhẹ nhàng an ủi Thủy Lang đang vô cùng nóng nảy, vừa hướng ánh mắt “Trông cậy vào hai người” về phía vợ chồng Châu Phục Hưng.

Lưu Khúc: “Phục Hưng, Xảo Chi, hai đứa mà còn không lên tiếng thì chắc cậu phải đi tìm người nhà mẹ đẻ của cháu để nói chuyện thôi.”

Lại là một đòn tấn công khác đâm vào người Kim Xảo Chi, Kim Xảo Chi tức giận nhưng bề ngoài vẫn mỉm cười: “Cậu à, bây giờ thì cậu lại được coi là trưởng bối rồi nhỉ.”

“Đó là đương nhiên.” Lưu Khúc tỏ vẻ chính nghĩa: “Lúc chị cậu qua đời, cậu cũng đã hứa với chị ấy là sẽ chăm sóc mấy đứa thật tốt. Bây giờ Quang Hách muốn kết hôn, cậu không thể để hai đứa chiếm nhà, không chia cho Quang Hách được.”

“Phục Hưng, cháu không thể làm vậy.”

“Đúng vậy, căn nhà đó không phải của một mình các cháu, ít nhất cũng có một nửa là của Quang Hách.”

“Xảo Chi, nếu không phải có chính sách chỉ có thể giữ một người trong thành phố, công việc của cháu lẽ ra là của Tiểu Hủy.”

“Nếu không phải Quang Hách đã sớm được trường quân đội tuyển đi lính, lẽ ra đã là của Quang Hách rồi.”

“Con người không thể tham lam như vậy, cũng không bảo cháu nhường công việc cho Tiểu Hủy, chỉ là chia nhà thôi mà.”

“Đều là hàng xóm cũ, chúng tôi không thể nhìn hai đứa làm như vậy. Nếu thật sự không chia, Quang Hách đi đến đơn vị của họ, tìm lãnh đạo đơn vị của họ để nói chuyện đi.”

Sắc mặt Châu Phục Hưng và Kim Xảo Chi bị nói đến biến thành màu đen, vừa nghe đến đơn vị, lập tức thay đổi cực nhanh.

Kim Xảo Chi vội nói: "Các ông các chú các dì à, mọi người nói cái gì vậy, chỉ là chúng cháu nghe thấy Quang Hách muốn kết hôn, nên có hơi ngỡ ngàng, sao có thể quy chụp cho chúng cháu là không muốn chia nhà chứ.”

“Nhà cha mẹ để lại, ngoại trừ cho cháu kết hôn, vốn có một nửa cho Quang Hách.” Châu Phục Hưng liếc xéo bà mợ: “Chúng cháu sẽ không giống những người khác.”

“Vậy đi thôi.”

Châu Phục Hưng vừa dứt lời, Thủy Lang lập tức ném túi lớn màu lam lên vai, nói với Châu Quang Hách: "Cõng chị cả đi chia nhà.”

Cơ mặt của hai vợ chồng Kim Xảo Chi không ngừng run rẩy, thầm oán hận Thủy Lang.

Con nhóc hoang dã hùng hùng hổ hổ này rốt cuộc là từ đâu xuất hiện thế!

Thủy Lang đi nhanh ra ngoài, Châu Quang Hách cõng chị cả, phía sau còn có ba cô bé chân trần chạy theo.

"Tôi cũng đi!" Bà mợ cong mông đi theo, còn gọi mọi người: "Tất cả là hàng xóm cũ, đi cùng đi. Đều phải đi xem, đừng để Quang Hách bị thiệt thòi."

Bà ta vẫn còn nhớ lúc nãy Kim Xảo Chi chặn họng làm mình không nói nên lời, nếu không phải Quang Hách lên tiếng thì những đứa trẻ này vẫn phải tiếp tục ở nhà bà ta.

Sau khi giải quyết được vấn đề của bốn mẹ con Châu Hủy, hiện tại những gì bà mợ làm cho Châu Quang Hách đều là thật lòng thật dạ, phải thể hiện thân phận trưởng bối, không thể để gia đình phân chia không công bằng.

Cặp vợ chồng Châu Phục Hưng vẫn chưa động đậy, một đám đông đã đi về nhà của họ, hai người không còn cách nào khác, chỉ có thể đè nén cơn tức giận, đi theo về nhà.

Nhà họ Châu ở tòa nhà số 6.

Mở cánh cửa màu đen, trong sân có một thanh tre, trên đó phơi vài bộ quần áo. Bên cạnh tường có một luống hoa, nhưng không trồng hoa, mà trồng rau và hành lá, hai phòng hướng nam có cửa sổ đối diện với sân.

Cửa sổ bằng gỗ vừa được sơn màu xanh lục, bước vào cửa chính, sẽ nhận thấy đây không phải là phòng khách, mà chỉ là một hành lang, chỉ vừa đủ để đặt một chiếc bàn bốn chiếc ghế. Trên bàn lúc này không có gì, trên tường treo một chiếc l*иg bàn màu đỏ, bên cạnh là một tủ kính, trong tủ có bát đũa, cửa tủ bên dưới đóng lại.

Hai phòng chính hướng nam đều đóng cửa, Thủy Lang không khách sáo mà mở ra, lộ vẻ mặt chủ nhân: "Hai phòng ở lầu trên thì như thế nào?"

"Phòng chính hướng nam cũng giống như thế này, thực ra lầu hai tốt hơn lầu một, không ẩm ướt, không có côn trùng với chuột." Bà mợ nhiệt tình giải thích, đi theo Thủy Lang vào cửa, nhìn thấy cách bài trí trong nhà, trong mắt lóe lên sự ghen tị: "Trời ơi, hai người này sống thật thoải mái."

Một chiếc giường một mét rưỡi, bên trên trải ga giường kẻ caro màu hồng, bên cạnh giường có một chiếc ghế sofa lò xo, trên phủ vải bông nhung. Bên cạnh ghế sofa có một chiếc bàn nhỏ, trên bàn trải vải ren trắng, rồi bên trên lại phủ một miếng kính tròn vừa vặn, trong khay đựng đồ cắt móng tay, kim chỉ và những thứ nhỏ nhặt, tủ quần áo gỗ hoàng dương, có vẻ như mới thay, bà mợ dùng tay ấn vào giường: "Trời ơi! Đây còn là giường lò xo thép nữa!"

"Cửa sổ này là vải nhung thiên nga sao? Thời thượng thật."

"Bình thường nhìn trang phục hai người này mặc đã khiến người ta hâm mộ, không ngờ nhà ở cũng được trang trí chu đáo như vậy."

"Thế này mà tính là chu đáo gì chứ, chưa có đi lên trên lầu đó thôi, phòng của Châu Mẫn ở lầu trên mới là chu đáo nhất."

"Đúng vậy, cái này tính là gì, tôi đoán quần áo trong tủ quần áo kia, còn khiến người ta ngưỡng mộ hơn."

"Vậy hả?" Bà mợ nhanh chóng đi đến trước tủ quần áo, nhanh chóng mở hết bốn cánh cửa, nhưng ngoài hai chiếc áo khoác bằng vải bông treo trên đó, không có quần áo nào khiến hàng xóm ngưỡng mộ.

Vừa bước vào đã thấy cửa tủ quần áo của mình bị mở ra, khuôn mặt vốn đã dịu đi một chút của Kim Xảo Chi lại phủ một lớp xanh xao. May mà kể từ khi có người dọn đến nhà, cô ta đã sớm dọn dẹp tủ quần áo, gửi đồ về nhà mẹ đẻ, trong lòng mới thả lỏng một chút: “Không có quần áo nào khiến người ta ngưỡng mộ đâu, chúng cháu chỉ có hai bộ quần áo mặc trên người là tươm tất nhất thôi."

Vì ngăn cản không được việc chia nhà, hiện tại điều quan trọng nhất là phải than nghèo.

Châu Phục Hưng hiểu ý vợ, nói với em trai: "Cậu về nhà ở mấy ngày rồi, những thứ trong nhà cậu đều biết rõ. Nếu cậu muốn kết hôn chia nhà. Tuy rằng anh không nỡ, nhưng cũng tuyệt đối không có lý do để ngăn cản. Phòng hướng nam trên lầu là phòng tốt nhất trong nhà này, cậu kết hôn thì ở phòng của Tiểu Mẫn đi."

Châu Quang Hách vẫn chưa lên tiếng, bà mợ vội hỏi: "Còn Tiểu Hủy thì sao? Ở gác xép à?"

Châu Phục Hưng cắn chặt răng, không trả lời bà mợ, mà tiếp tục nói với em trai: "Cậu muốn kết hôn chia phòng, anh cũng hoan nghênh, nhưng anh không đồng ý cậu đưa chị cả về ở. Cha mẹ không còn nữa. anh nhất định phải quản cậu."

"Cầu thang này quá dốc, tôi không muốn leo." Thủy Lang đi một vòng trở lại: “Không phải có bốn phòng sao? Nếu phòng trên lầu tốt như vậy, mọi người cứ ở đi, chúng tôi ở hai phòng dưới cũng được."

Châu Phục Hưng và Kim Xảo Chi vội vàng nói: "Không được!"

Thủy Lang nhíu mày: "Vậy tôi không cưới!"

[ĐỀ CỬ TRUYỆN ĐỂ MÌNH CÓ ĐỘNG LỰC DỊCH TIẾP NHÉ!]