Chương 4: Vậy tôi không cưới!
Chỉ sáu chữ đơn giản, đã khiến cho đáy mắt hiện lên ý cười đắc ý của Châu Phục Hưng và Kim Xảo Chi khựng lại, cũng khiến cho nụ cười trên môi vợ chồng Lưu Khúc cứng lại. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía người vừa lên tiếng, Thủy Lang.
“Cô là ai?” Châu Phục Hưng cau mày, nhìn chằm chằm Thủy Lang với ánh mắt không thiện cảm.
Thủy Lang xách gói đồ bước vào cửa: “Tôi là người muốn lấy em trai anh, cứ ra riêng đi.”
Ánh mắt của Châu Quang Hách nhìn Thủy Lang với vẻ ngạc nhiên, trong mắt lóe lên một tia cảm xúc không rõ ràng, sau đó có chút ý cười: “Đây là vị hôn thê của em.”
Mặt Châu Phục Hưng trở nên tái nhợt: “Cậu có vị hôn thê khi nào? Anh không đồng ý!”
“Tại sao phải cần anh đồng ý?” Thủy Lang thắc mắc: “Bây giờ hôn nhân tự do, chẳng lẽ anh còn muốn áp đặt?”
Gương mặt của Kim Xảo Chi thay đổi: “Tất nhiên là không rồi!”
Mặc dù thời thế đã thay đổi, nhưng không ai dám gánh vác những danh xưng nhạy cảm này.
Châu Phục Hưng bị câu nói này làm cho không nói nên lời, không nói gì nữa, nhưng mặt càng lúc càng tái mét, mắt như muốn phun lửa.
Trong lòng Thủy Lang hiểu rõ tại sao mặt anh ta lại tái mét, đôi mắt lại phun lửa, tiếp tục nói thêm một câu khiến anh ta gặp nạn: “Cha mẹ đều không còn nữa, đâu còn đến lượt anh chị nói chuyện. Hơn nữa, người lớn nhất cũng không phải là anh cả, không phải còn có chị cả đây sao. Không sớm thì muộn, tôi thấy người của ủy ban đường phố cũng đến rồi, bây giờ ra riêng luôn đi.”
“Ra riêng?” Chủ tịch ủy ban khu phố dẫn người đi vào sân: “Có người nào muốn ra riêng sao?”
“Không có....” Kim Xảo Chi vừa nở nụ cười, liền bị Châu Quang Hách cắt ngang: “Tôi muốn ra riêng, chủ tịch Trương, phiền ông làm chứng.”
“Châu Quang Hách!” Châu Phục Hưng không kìm nén được cơn giận: “Còn chưa đến lúc cậu định đoạt!”
"Vì Châu Hủy mà muốn chia nhà sao?" Chủ tịch Trương liếc mắt nhìn xung quanh một vòng, vừa rồi ông ta đã nghe được toàn bộ câu chuyện: “Quang Hách, cậu là một người lính tốt của nhân dân, cứu dân khỏi biển lửa, cứu dân khỏi đau khổ. Còn vị nữ đồng chí này, cô cũng là một tấm gương mẫu mực của chúng tôi. Tôi thay mặt cá nhân bày tỏ lòng kính trọng, khu phố chúng tôi cũng rất sẵn lòng làm chứng cho hai người. Vậy hai người bàn bạc xem chia như thế nào đi, bàn bạc xong thì lập một danh sách, đến lúc đó mang đến khu phố đóng dấu là được."
Kim Xảo Chi tức giận đến mức không còn giữ được vẻ mặt tươi cười nữa: “Chủ tịch Trương, ông không thể hại người được!"
"Tôi hại ai chứ?" Ông Trương chỉ vào Kim Xảo Chi và đám người đang đứng xem xung quanh: “Khu phố chúng ta đã lâu không học lớp học chính trị rồi, tôi thấy mọi người ngày càng tụt lùi, còn không bằng một cô gái nhỏ."
Những người vốn định giúp đỡ nhà họ Châu khuyên nhủ Châu Quang Hách và cô gái nhỏ, cũng không dám lên tiếng nữa.
"Nhanh lên." Thủy Lang không kiên nhẫn thúc giục: “Nhanh chóng chia nhà đi, nếu không em sẽ không lấy anh nữa."
"Đừng!" Sắc mặt Châu Quang Hách lập tức thay đổi: “Anh trai, chị dâu, em biết chắc chắn anh chị đều muốn tốt cho em, nhưng bây giờ có một cô gái nguyện ý lấy em, nên anh chị hãy yên tâm. Khi chia nhà rồi, anh chị coi như đã hoàn thành lời dặn của cha mẹ, sau này chuyện của em, chuyện của chị cả, đều không liên quan gì đến anh chị nữa. Bây giờ cô ấy đang sốt ruột, anh chị cũng nhanh chóng phối hợp giúp em?”
Lời nói này mang một hàm ý khác, đó là, đã đến lúc hai người thật sự làm điều gì đó vì em.
Trước đây chỉ nói suông, nhưng bây giờ phải hành động để cho cả xóm nhìn thấy, rằng hai người thật sự quan tâm đến em trai, chứ không phải vì lợi ích của mình.
Châu Phục Hưng và Kim Xảo Chi nhìn nhau, mặt mũi xanh mét.
Mọi chuyện đã được định sẵn, nhưng lại bị một cô gái nhỏ đột nhiên xuất hiện làm đảo lộn, khiến họ rơi vào thế khó xử!
Trong lòng hai người rất tức giận, nhưng nhất thời lại không nghĩ ra cách gì.
Người mợ bên cạnh đột nhiên cười khúc khích, nụ cười còn mang theo sự mỉa mai mà trước đó Kim Xảo Chi luôn thể hiện khi cười, rõ ràng là đang bắt chước cô ta: “Đúng vậy, Quang Hách nói đúng đấy, bây giờ là lúc hai người là anh chị lớn nên thể hiện rồi. Cô gái nhỏ kia đang chờ đấy, hai người còn đứng đây làm gì, chẳng lẽ không muốn Quang Hách kết hôn, một mình muốn chiếm hết bốn gian phòng sao?"
Châu Phục Hưng và Kim Xảo Chi cùng nhìn bà mợ với ánh mắt căm ghét.
"Trời trời! Sợ chết đi được!" Bà thím ôm ngực lùi lại: “Không diễn nữa? Không giả vờ nữa? Còn nói chúng tôi, hai người giành lấy công việc của chị gái và anh rể, tổng cộng một tháng có thể kiếm được một trăm năm mươi tệ, sống trong căn nhà bốn gian phòng với lầu trên lầu dưới, có một sân thượng và một cái bếp sau. Cả hẻm, không, cả Thượng Hải cũng không tìm ra được mấy người có cuộc sống thoải mái hơn các người. Đừng tưởng tôi không biết các người đang nghĩ gì, cũng đừng tưởng chỉ có các người thông minh và ai cũng là đồ ngốc."
Bà mợ trả lại những gì Kim Xảo Chi vừa nói, làm Kim Xảo Chi tức giận đến mức l*иg ngực phập phồng, nghiến răng cũng muốn nát. Người vẫn luôn giỏi ăn giỏi nói, mà lúc này không thể nói nên lời. Bên cạnh lại có thêm Thủy Lang, không ngừng lên tiếng thúc giục: “Có kết hôn nữa không vậy? Còn ra riêng không? Không ra riêng thì em không thể lấy anh được!”
[ĐỀ CỬ TRUYỆN ĐỂ MÌNH CÓ ĐỘNG LỰC DỊCH TIẾP NHÉ!]