Ta Bỏ Trốn Sau Khi Xuyên Thành Thông Phòng

Chương 36

Chưa kể đến việc tay nghề của đầu bếp vô cùng tốt, canh kia rất thơm ngon, vừa không tanh lại còn không ngán.

Sợ Lý Du gọi, Ninh Anh vội vàng ăn cơm xong, lại tham lam bóc hai quả cam cống phẩm.

Thứ này vận chuyển tới từ Lĩnh Nam, bảo quản rất kỹ, vừa bỏ vào miệng đã cảm nhận được vị chua nhẹ khiến nàng vô cùng yêu thích, cảm thấy nó còn hấp dẫn hơn cả cá nóc.

Sau khi súc miệng rửa tay kỹ xong, Ninh Anh mới trở lại phòng trà để hầu hạ, vừa vào đã thấy người hầu Lương Hoàng đang ở đó.

Thấy nàng tới, Lương Hoàng liền ra hiệu với nàng, ý rằng lúc này Lý Du không cần nàng hầu hạ, có thể ra chỗ khác dạo chơi.

Ninh Anh cười híp mắt gật đầu, trong đầu còn đang suy nghĩ về quả cam cống phẩm, dứt khoát lại trở về ăn thêm một quả nữa.

Nàng bây giờ rất nhàn rỗi, muốn cắt chút hoa hạnh mang về để cắm vào bình, vì vậy đã sai tỳ nữ Tiểu Đào trong biệt viện cầm cây kéo và giỏ trúc tiến về rừng hoa hạnh trong nội viện.

Lúc này đa số hoa hạnh đều đã nở rộ, chỉ còn một số là hoa nở muộn, vừa mới chớm nụ.

Ngày xuân ánh nắng ấm áp, có không ít ong mật vo ve rộn ràng.

Ninh Anh đứng dưới gốc cây hoa hạnh già, đưa tay che ánh nắng, ngẩng đầu nhìn rừng hoa đang nở rộ.

Nàng vô cùng yêu thích nơi sức sống tưng bừng này, lắng nghe tiếng ồn ào náo nhiệt xung quanh, ngửi thấy hương thơm ngát của biển hoa, cảm nhận được sự ấm áp thuộc về mùa xuân…… Nó đẹp đến mức khiến người ta quên hết tất cả.

Tỳ nữ Tiểu Đào đưa tay chỉ vào một nụ hoa gần đó, nói: “A Anh tỷ tỷ, có một nụ hoa ở đó.”

Ninh Anh nhìn sang, bắt bẻ: “Cành này không được, để nó lớn lên đi.”

Tiểu Đào hiếu kỳ nói: “Nô tỳ cảm thấy khá đẹp mắt mà.”

Ninh Anh tìm một nhánh khác, nụ hoa chớm nở, cành quanh co, có vài phần nghệ thuật: “Lang quân của chúng ta là một người tinh tế, đây mới là thứ tốt nhất.”

Tiểu Đào đưa cây kéo lên, Ninh Anh nhận lấy, cẩn thận cắt cành hoa hạnh kia xuống.

Đợi khi nàng bỏ nhánh hạnh vào giỏ trúc, Tiểu Đào mới nói: “Hóa ra việc cắt hoa lại quan trọng như vậy.”

Ninh Anh lại tiếp tục tìm nhánh hoa khác thích hợp hơn, kiên nhẫn giải thích: “Cắm hoa cũng phải có đặc thù riêng. Cũng giống như pha trà, nó cũng cần sự khéo léo, như thế mới thú vị.”

Lời nàng nói ra Tiểu Đào như hiểu như không.

Ninh Anh là đại nha hoàn trong phủ, người hầu hạ thân cận với Lý Du, không giống với nô bộc cấp thấp như các nàng, chỉ có thể canh giữ ở biệt viện cho đến khi kết thúc cuộc đời.

Tiểu Đào rất ghen tị với nàng.

Nha hoàn nhất đẳng có khác, dù là tư thái hay ngoại hình lẫn kiến

thức đều cao hơn bọn họ rất nhiều, thậm chí còn hào phóng ổn trọng, đôi khi có thể so sánh với tiểu thư của Thượng Quan gia.

“Dáng dấp của A Anh tỷ tỷ thật dễ nhìn.”

Nghe vậy, Ninh Anh ngẩn người, lập tức cười với nàng ấy: “Miệng ngươi thật ngọt.”

Tiểu Đào mới mười ba tuổi, vẫn chưa nảy nở, thường ngày ở biệt viện cũng rất ít được khi chủ nhân lui tới, Ninh Anh là cô nương đẹp mắt nhất mà nàng ấy từng gặp, khí chất trong veo như nước, nhưng chỉ vẻn vẹn là nô tỳ.

“A Anh tỷ tỷ nếu là cô nương trong gia đình bình thường thì tương lai nhất định sẽ vô cùng tốt.”

Những lời này một lần nữa khiến Ninh Anh sửng sốt, hơi cảm thấy kinh ngạc quay đầu nhìn nàng ấy, không khỏi trêu chọc: “Khẩu khí của người hơi lớn, đầu óc cũng rất lanh lợi.”

Tiểu Đào không nói gì.

Ninh Anh không khỏi sinh ra mấy phần hảo cảm đối với tiểu nữ hài này, bởi vì xung quanh tất cả mọi người chưa từng nói đến vấn đề hộ tịch.