Ta Bỏ Trốn Sau Khi Xuyên Thành Thông Phòng

Chương 34

Lý Du đối diện cũng rất đắc ý về tay nghề pha trà của nàng, nói: “Tuyết Nha này phụ thân ta lấy được từ trong cung, Tứ Lang nếm thử xem.”

Viên Kiệt vô cùng thích thú cầm chén trà lên, mùi thơm ngào ngạt xông vào mũi khiến người lưu luyến không thôi.

Hắn nhẹ nhàng thổi rồi nhấp một ngụm nho nhỏ, sự êm dịu độc đáo của Tuyết Nha nhuộm vào đầu lưỡi, trong miệng tràn đầy hương thơm, dư vị vô tận.

Một ngụm không đủ tận hứng, Viên Kiệt lại thưởng thức thêm ngụm thứ hai, không khỏi khen: “A Anh cô nương thật khéo tay, kỹ năng pha trà cũng càng ngày càng tốt.”

Ninh Anh khiêm tốn nói: “Đã để Viên trung thừa chê cười rồi, là do trà ngon, A Anh chỉ là đang dệt hoa trên gấm mà thôi.”

Lý Du ngược lại không hề keo kiệt khen ngợi nàng, buông chén trà xuống nói: “Nếu bàn về pha trà, ta không bằng nàng ấy. Ngay cả cha ta cũng khen nàng ấy khéo tay.”

Viên Kiệt cười nói: “Nhị Lang có lộc ăn.” Hắn ngừng một chút, “Thời tiết đẹp thế này, chúng ta cũng nên nếm thử món gì đó tươi ngon, hôm nay ta đặc biệt đưa đầu bếp đến để làm món cá nóc cắt lát.”

Nghe thấy cá nóc, Lý Du nói: “Đầu bếp ngươi mang tới có giỏi không?”

Viên Kiệt trêu chọc hắn: “Cá nóc cực kỳ tươi ngon, có chết cũng phải ăn thử.”

Cá nóc mùa này là mập mạp nhất, Lý Du thích ăn cá, thứ tươi ngon như cá nóc đương nhiên hắn sẽ không bỏ qua.

Đến trưa, đầu bếp do Viên Kiệt mang tới đã chuẩn bị xong cá nóc cắt lát.

Đĩa gốm sứ màu xanh lam chứa đầy những lát cá trong suốt như pha lê, mỏng như giấy và trắng noãn như ngọc, ngoại trừ kết cấu đặc thù của vân da ra thì không còn màu sắc nào khác.

Những miếng cá được xếp theo hình nan quạt, có thêm mấy loại đồ chấm ăn kèm.

thù du vàng làm từ hạt thù du có vị hơi đắng, cay độc gay mũi, có thể che đi mùi tanh của cá và tăng cảm giác ngon miệng.

Cũng có nước chấm hành tỏi, chủ yếu là tỏi và hành lá băm nhỏ.

Ngoài ra còn có nước sốt trong và giấm tinh khiết.

Hai người ngồi xuống chỗ của mình, Ninh Anh và người hầu của Viên Kiệt lấy những lát cá trên đó đặt vào bàn đồ ăn dài trước mặt hai vị chủ nhân.

Viên Kiệt dùng tay làm động tác mời, nói: “Nhà bếp đã thử qua, Nhị Lang có thể yên tâm ăn.”

Ăn lát cá phối hợp với Lê Hoa Xuân mà Viên Kiệt tự mang, Ninh Anh rót đầy cho Lý Du một chén rượu, mùi rượu nồng đậm tràn ra bốn phía, ngay cả nàng cũng không nhịn được mà nhìn thêm lần thứ hai, bởi vì rượu kia có hương vị rất êm dịu.

Lý Du cầm đũa gắp một lát cá, chấm vào thù du vàng ăn thử, hơi đắng kí©ɧ ŧɧí©ɧ vị giác, cá rất ngon, ngay cả một chút mùi tanh cũng không có.

Đó là hương vị mà hắn quen thuộc, tươi mới.

Viên Kiệt hỏi: “Thế nào?”

Lý Du khen: “Vô cùng ngon.”

Tiếp theo, hắn lại thử nước chấm trong.

Nước chấm trong này hơi khác so với Chu Ký Thanh, hương vị không êm dịu như vậy, thậm chí có vẻ nhạt nhẽo.

Nhưng chính vì sự ‘nhạt nhẽo’ của nó đã nhường chỗ cho sự tươi ngon của cá nóc.

Cùng với sự dai mềm độc đáo của thịt cá nóc, kết hợp mùi thơm của nước sốt trong veo, càng nhai càng thấy xuýt xoa, chỉ cảm thấy cá nóc tươi ngon cực hạn, ngập tràn mọi ngóc ngách trong miệng, dư vị vô tận.

Hương vị này là hương vị yêu thích của Lý Du.

Viên Kiệt ở phía đối diện nâng chén mời rượu, Lý Du đáp lại, hắn nhấp một ngụm nhỏ, Lê Hoa Xuân vào cổ họng ôn nhuận nhẹ nhàng khoan khoái, không hề khó chịu chút nào, mức độ rất thấp, rất hợp với món ăn.

Hai người có thể chơi với nhau bởi vì Viên Kiệt cũng rất giỏi ăn uống.