Lý Du xuống xe, nhìn cành hoa hạnh nhô ra từ trong nội viện, cánh hoa trắng noãn, nhụy hoa đỏ rực hồng đào, nghênh xuân nở rộ, thậm chí ngay cả ngoài tường cũng có rất nhiều hoa hạnh rơi xuống.
Lão bộc Miêu bà tử nói: “Năm nay hoa hạnh nở rất đẹp, lang quân tới ngắm hoa chính là thời điểm tuyệt vời nhất.”
Lý Du ừ một tiếng, lại dùng quạt xếp chỉ vào cành hoa hạnh vượt tường kia, nói: “Lát về bẻ nó xuống.”
Miêu bà tử: ???
Ninh Anh nhịn không được nói: “Nó đang đẹp như vậy lang quân lại muốn bẻ nó xuống làm gì?”
Lý Du chắp hai tay ra sau lưng bước vào cửa, ném ra một câu: “Hồng hạnh vượt tường, phải bẻ xuống.”
Ninh Anh: ……
Ở Nam hồ trồng rất nhiều hoa hạnh, quanh hồ có cả rừng hoa, nhiều cây hoa đã già khi nở rộ mang theo màu sắc cả trắng cả hồng, tầng tầng lớp lớp xếp chồng lên nhau ở đầu cành.
Mỗi khi có làn gió thoảng bên hồ, mưa hoa hạnh sẽ theo gió bay múa, rơi xuống lả tả, có bông rơi vào mặt hồ, có bông rơi xuống trên ngói xanh, còn có bông thì rơi vào trong ngực khách nhân, lãng mạn đến cực điểm.
Cảnh đẹp như vậy tất nhiên sẽ thu hút rất nhiều du khách đến đây quan sát, ven hồ có rất nhiều tiểu thương buôn bán trên thuyền, người đến người đi, không tránh khỏi ồn ào.
Biệt viện của Tần Vương phủ được Tần Vương mua lại từ trong tay một thương nhân cách đây mười năm trước, diện tích của biệt viện khoảng mười mẫu, ngoài đình đài lầu các ra cũng trồng không ít hoa hạnh.
Viên Kiệt ở trên lầu các ngắm cảnh đẹp Nam hồ mãi mới chờ được Lý Du đến, cao hứng nói: “Nhị Lang, ngươi để ta đợi rất lâu đấy!”
Hắn mặc một chiếc áo bào xanh ngọc bắt mắt, trên đầu cài một chiếc trâm ngọc, mặt mày tuấn tú, dáng người thấp hơn Lý Du một chút, nhưng chỉ hai mươi bảy hai mươi tám tuổi đã ngồi vào vị trí Ngự Sử trung thừa, rất hiếm người làm được.
Lẽ ra phẩm cấp của Lý Du còn thấp hắn một chút, nhưng bởi vì gia thế nên Viên Kiệt rất trọng lễ.
Hai người thi lễ chào hỏi lẫn nhau, Ninh Anh cũng theo đó thực hiện phúc thân.
Lý Du chắp tay ra sau lưng nhìn về phía xa xăm, thu hết toàn bộ rừng hoa hạnh Nam hồ vào trong tầm mắt.
Hàng loạt cây hoa hạnh lớn bao quanh hồ, thoạt nhìn, những bông hoa trắng noãn màu hồng kia như khói như sương, phất phơ trong nắng xuân.
“Tứ Lang đã ở đây bao lâu rồi?”
“Đã tới được một lúc.” Viên Kiệt ngừng một chút, lại nói: “Hôm nay ta nhất định phải để cho Nhị Lang mở rộng tầm mắt. Bút tích thực sự của Trương Đạo tử, nhất định không phải là đồ giả.”
Nghe vậy, Lý Du hừ một tiếng.
Trương Đạo Tử được biết tới với những tập tranh sơn thủy tuyệt đẹp, trong hai năm qua thư pháp cũng rất nổi tiếng, bút tích thực sự lại càng khó tìm, hàng giả chiếm đa số trên thị trường, nhưng vẫn khó có thể xua tan được niềm yêu thích của văn nhân đối với nó.
Ba người cùng ngắm hoa hạnh trên lầu các một lúc, mùi thơm ngát nhàn nhạt tràn ngập khắp mọi ngóc ngách, đặc biệt là khi gió hồ lùa vào, hoa hạnh rũ xuống rực rỡ cả một góc trời.
Có rất nhiều cánh hoa trôi dạt vào lầu các, Ninh Anh không thể không đưa tay ra bắt lấy một ít, tâm trạng cũng trở nên thoải mái và vui vẻ.
Viên Kiệt muốn trưng bày ra đồ mà hắn cất giữ, Lý Du ra lệnh cho Ninh Anh pha trà.
Cả ba đi xuống lầu tiến về sương phòng, người hầu trình lên hộp bảo mà Viên Kiệt gìn giữ, hắn cẩn thận từng li từng tí mở hộp gỗ, lấy bức tranh ra treo lên trên tường.
Cao sơn lưu thủy lọt vào tầm mắt ngay lập tức hấp dẫn lấy Lý Du.
Viên Kiệt có chút đắc ý: “Nhị Lang, ngươi nên nhìn kỹ một chút, đây chính là bút tích thực sự.”