Lý Du: ……
Nhất thời lại nói không ra lời.
Ninh Anh dùng ánh mắt thẳng thắn nhìn hắn mà không có một chút ngượng ngùng e lệ nào.
Không biết tại sao, ánh mắt đó khiến hắn rất khó chịu, bởi vì trong đó không hề có thêm bất kỳ tình cảm nào, giống như khách làng chơi và kỹ nữ, rất lạnh lùng.
Trong lòng Lý Du có chút khó chịu kỳ quái, thậm chí là phiền chán: “Ngươi đi xuống đi.”
Ninh Anh đáp vâng, lập tức kêu xe ngựa dừng lại rồi đi xuống.
Lý Du ngồi một mình ở trong xe ngựa, tay cầm quạt xếp, nghĩ đến chuyện tối hôm qua.
Nữ nhân kia nhiệt tình giống như một đám lửa, thiêu đốt hắn hoàn toàn.
Hắn tự nhận là bản thân không phải một người quá quan tâm đến chuyện chăn gối, tỳ nữ bên người ai cũng có tư sắc không tệ, nhưng hắn cũng không hề nổi lên bất kỳ tâm tư gì, nếu không Ninh Anh cũng sẽ không phải là người duy nhất.
Nhưng hắn hết lại quên mất rằng, vì sao những năm này chỉ có Ninh Anh mới có thể thân cận với hắn.
Lý Du không nghĩ đến điều đó, chỉ cảm thấy không biết bắt đầu từ khi nào hắn đã không thể nhìn thấu được nữ nhân bên cạnh này.
Nàng rõ ràng coi hắn là chỗ dựa của mình, ánh mắt chỉ vây quanh mình hắn, tựa như không có hắn thì nàng sẽ không sống nổi.
Một người ngoan ngoãn dịu dàng mềm mại như vậy, phí hết tâm tư làm hắn vui lòng, chỉ muốn chiếm một vị trí trong trái tim hắn.
Hắn có thể cảm nhận được sự quan tâm của nàng.
Nhũ mẫu Thôi thị cũng từng nói rằng Ninh Anh ái mộ hắn từ tận đáy lòng, Lý Du tin tưởng không nghi ngờ.
Nhưng hai ngày nay lần đầu tiên hắn không dám chắc chắn về điều đó.
Nhưng vậy thì sao? Nàng là nô bộc, hắn cầm văn tự bán mình của nàng, bất luận nàng sinh hay tử đều là Lý Du hắn mới có thể quyết định.
Nghĩ đến đây, Lý Du không khỏi buồn cười trước sự nghi ngờ của chính mình.
Chỉ là một tỳ nữ mà thôi, đúng như lời nàng nói, sự tồn tại của nàng là để làm vui lòng chủ tử, hắn chỉ cần hưởng thụ là được rồi, tại sao phải bận tâm đến những thứ khác chứ?
Nghĩ như thế, Lý Du ngược lại đã cảm thấy thông suốt hơn.
Ninh Anh ở bên ngoài đi theo xe ngựa, nàng đến kinh đã mấy năm nhưng rất ít khi xuất phủ, quanh năm suốt tháng đều bị nhốt ở bên trong Tây Nguyệt Các.
Hầu hết những nha hoàn thông phòng giống nàng đa số đều phải chăm lo cho cuộc sống hàng ngày của Lý Du, quanh năm suốt tháng không được xuất phủ, ngày thường Lý Du cũng cực ít mang theo nàng ra ngoài, đa số đều đi cùng Lương Hoàng, trừ phi tâm tình của hắn tốt.
Hồi trước nàng từng nhắc tới hoa hạnh ở Nam hồ biệt viện, nói muốn cắt một vài cành để về cắm bình, như thế sẽ rất đẹp, không ngờ Lý Du đã nhớ kỹ.
Nam hồ ở Vĩnh An phường, Khi hoa hạnh nở có không ít người trong kinh sẽ đến đó thưởng thức.
Hôm nay tiểu nhi tử của Hộ bộ Thị Lang là Viên Kiệt đã hẹn Lý Du tụ họp ở đây.
Viên Kiệt nhậm chức Ngự Sử trung thừa, có vài phần giao tình với Lý Du, hắn ham mê sưu tầm những bức tranh cổ nổi tiếng, hồi trước tìm được một bức bút tích thực sự của Trương Đạo Tử nên đã đặc biệt yêu cầu Lý Du để mắt tới.
Trước kia Viên Kiệt đã từng đi qua Tần Vương phủ, gặp qua Ninh Anh mấy lần.
Lang quân kia sinh ra đã tuấn tú, lời nói cử chỉ nho nhã lễ độ, cực kỳ khiêm tốn, không quái đản giống Lý Du.
Gặp một người như vậy đương nhiên sẽ rất thoải mái, Ninh Anh không khỏi sinh ra một chút tâm tư.
Lúc chủ tớ đến Nam hồ biệt viện, gia nô liền tiến lên nghênh đón, nói Viên Tứ lang đã tới đây được một thời gian.