Ta Bỏ Trốn Sau Khi Xuyên Thành Thông Phòng

Chương 10: Nha đầu thông phòng Ninh Anh (5)

Lý Du thốt ra một âm tiết từ cổ họng.

Lương Hoàng đưa mũ quan cho Ninh Anh, nàng vươn tay nhận lấy, đi theo sau lưng Lý Du thay thế vị trí của Lương Hoàng.

Trên đường trở về phòng Lý Du không nói gì, Ninh Anh cũng không hé răng, bởi vì nam nhân này không thích nữ nhân nói nhiều.

Không biết đã đi qua bao lâu, khi đi ngang qua một hòn non bộ, Lý Du mới thình lình hỏi một câu: “Nghe nói hôm nay ngươi tới Phúc Thọ Đường?”

Ninh Anh trả lời: “Buổi sáng nô tỳ đã đến đó một lần.”

Lý Du hơi nhướng mày, từ trên cao liếc mắt nhìn nàng: “Là nương gọi ngươi tới?”

“Đúng vậy.”

“Bà nói gì với ngươi?”

“Vương phi hỏi nô tỳ về cuộc sống hàng ngày của lang quân.”

Lý Du nghe xong không hề lên tiếng, một mình đi về phía trước.

Ninh Anh cúi đầu đuổi theo, nào biết được hắn bỗng nhiên dừng lại, nàng vô ý đυ.ng vào lưng hắn, cánh mũi đau nhức.

Mùi tùng hương quen thuộc tràn vào hơi thở, Ninh Anh bị đau, suýt chút đỏ mắt.

Lý Du liếc xéo nàng, trên mặt không rõ biểu cảm: “Người trong phủ đồn đại, nói rằng ta muốn thu ngươi làm thϊếp?”

Nghe vậy, Ninh Anh thầm kêu không ổn, vội vàng quỳ xuống sợ hãi nói: “Nô tỳ không dám!”

Lý Du nhìn chằm chằm nàng hồi lâu, Ninh Anh quỳ trên mặt đất không dám thở mạnh, trong lòng khó chịu hỏi thăm mười tám đời tổ tông của hắn.

Cũng không biết trải qua bao lâu, Lý Du mới hừ lạnh một tiếng rời đi.

Đợi hắn đi xa Ninh Anh mới đứng dậy.

Nhưng người phía trước đột nhiên quay đầu lườm nàng một cái, lần đầu tiên bắt gặp ánh mắt trừng trừng của nàng.

Lý Du lập tức ngây ngẩn cả người, nhìn nàng với vẻ mặt kỳ quái.

Ninh Anh: ……

Âm thầm véo lòng bàn tay, chậm rãi lộ ra một nụ cười ngượng ngùng lễ phép.

Haiz…

Sơ ý rồi!

Hai người nhìn nhau, sau một hồi giằng co Lý Du mới cố nén cảm giác kì lạ trong lòng, chắp tay sau lưng rời đi.

Ninh Anh sắp xếp lại suy nghĩ của mình, lặng lẽ đuổi theo.

Chủ tớ lại rơi vào trạng thái im lặng kéo dài.

Không biết là do ảo giác của Lý Du hay là gì khác, hắn luôn cảm thấy nữ nhân này có vẻ khác so với trước đây, nhưng không thể phân biệt được chỗ khác đó là gì, dù sao hắn luôn cảm thấy có chút kỳ lạ.

Sau khi trở về phòng, Ninh Anh hầu hạ Lý Du thay quan bào, đưa tới một bộ y phục màu xám nhạt mặc vào cho hắn.

Lúc đang chỉnh lại vạt áo cho hắn, Lý Du bỗng nhiên bóp lấy eo của nàng.

Ninh Anh bị hắn giam cầm trong ngực không thể động đậy, hành vi của hai người thật sự rất mập mờ, nàng chỉ có thể ôm cổ hắn gọi một tiếng lang quân.

Ánh mắt của Lý Du rơi vào trên cổ nàng, sau tai nàng vẫn còn lưu lại dấu hôn của hắn đêm qua.

Nữ nhân này có thể thỏa mãn hắn trên giường, nhưng cũng chỉ vẻn vẹn là trên giường.

Nàng là niềm vui mà hắn tỉ mỉ dạy dỗ cho mình, pha loại trà mà hắn yêu thích, nấu những món mà hắn thích ăn, thậm chí là lúc làm chuyện chăn gối cũng sẽ biết làm sao để nghênh hợp lấy lòng hắn, ở trước mặt hắn chưa từng nói một chữ “không”.

Nhưng cuối cùng thì nàng cũng chỉ là một nô bộc, một món đồ chơi.

Trên đỉnh đầu rất lâu không có động tĩnh gì, Ninh Anh ngừng thở, dùng ánh mắt liếc trộm, nhưng chỉ có thể thấy được yết hầu gợi cảm của Lý Du.

Nàng đã quen với tính tình hỉ nộ vô thường của tên kia, cũng không hiểu hôm nay hắn đang nghĩ gì, dứt khoát nũng nịu chui vào trong ngực hắn, chủ động nói: “Không biết lang quân nghe từ chỗ nào nói nô tỳ muốn được thu làm thϊếp, nô tỳ thực sự là bị oan.”

Lý Du nhìn nữ nhân dịu dàng cẩn thận này, trên mặt không rõ là vui hay buồn.