Ta Bỏ Trốn Sau Khi Xuyên Thành Thông Phòng

Chương 9: Nha đầu thông phòng Ninh Anh (4)

Phải làm cho Lý Du cam tâm tình nguyện đẩy nàng ra, đồng thời còn không được truy cứu đến cùng, dù hắn không vui cũng phải cắn răng cắn lợi kìm nén.

Đây là một việc cần kỹ thuật.

Một ngày mệt mỏi, Ninh Anh chợp mắt sau bữa trưa.

Nàng chỉ phụ trách sinh hoạt hàng ngày của Lý Du, nếu hắn không ở trong phủ, nàng sẽ tương đối tự do, muốn ngủ thì ngủ, muốn ăn thì ăn, muốn uống cứ uống.

Buổi chiều muộn, Ninh Anh đi vào phòng bếp chuẩn bị cá lóc.

Lúc trước, ma ma trong cung từng dạy nàng làm đồ ăn, Ninh Anh cũng khá thích nấu ăn.

Sau khi Thái tam nương hỏi thăm vài câu, bà ấy bèn chủ động nhận việc gϊếŧ cá, vớt hai con cá lóc từ trong vạc lên, nhanh nhẹn ném chúng xuống đất khiến chúng choáng váng.

Khi nàng ấy đang xử lý con cá lóc, Ninh Anh lấy ra một ít thuốc bổ từ trong hộp gỗ, có táo đỏ, cẩu kỷ và sâm.

Thái tam nương cắt đầu cá, tách thân cá ra khỏi xương cột sống, giao cho Ninh Anh xử lý.

Chảo sắt trên bếp đã nóng, Ninh Anh cầm muôi sắt bỏ mỡ heo vào trong nồi, cho đầu cá và xương cá vào rán.

Đợi chiên đến khi chín vàng cả hai mặt, nàng mới lấy một cái muôi gỗ múc nước bỏ vào nồi, đến khi nước sôi lăn tăn, Thái tam nương mới đặt một chiếc nồi đất được thiết kế đặc biệt để hầm canh lên bếp.

Ninh Anh múc canh cá trong chảo sắt vào một cái nồi đất, cho thêm lát gừng, táo đỏ và sâm vào đun sôi.

Sau khi món canh cá được xử lý thỏa đáng, nàng tìm một con dao mỏng để xử lý thịt cá.

Thịt cá lóc nấu chín nhanh, thích hợp cắt thành lát mỏng, chỉ cần nhúng qua nồi nước rồi chấm nước dùng là có thể ăn luôn.

Cá cắt lát rất đặc biệt, vì thời gian chần ngắn nên phải thái mỏng như cánh ve sầu.

Ninh Anh nắm chặt tay, những lát cá lóc được cắt ra có màu trắng noãn bóng nhuận, trong suốt, mỗi lát đều có kích thước như nhau, ở giữa có vân hồng, đó là đường vân độc đáo của cá lóc.

Thái tam nương mang đĩa sứ trắng ra, Ninh Anh cẩn thận đặt miếng cá lên đĩa.

Lý Du là một người rất kỹ tính, chế độ ăn cực kỳ hà khắc, theo đuổi sự hoàn hảo của cả hương vị lẫn màu sắc.

Ninh Anh làm rất tốt, từng lát từng lát cá được nàng bày ra trên một chiếc đĩa sứ trắng, trang trí chúng bằng cẩu kỷ đỏ tươi. Nàng thậm chí còn bày ra các loại hình hoa, trông rất bắt mắt.

Thái tam nương không thể không khen ngợi: “A Anh thật là khéo tay.”

Ninh Anh trả lời: “Đó là những gì lang quân dạy.” Nàng dừng lại một lát, ý vị thâm trường nói, “Về sau nếu như tam nương đi tới nơi khác cũng sẽ không bị đói, người bước ra từ Tây Nguyệt Các, mỗi một người đều không đơn giản.”

Những lời này khiến Thái tam nương dở khóc dở cười.

Những người có thể phục vụ Lý Du, thực sự cần chút bản lĩnh.

Sau khi xử lý xong hai con cá lóc, Ninh Anh rửa tay sạch sẽ chuẩn bị làm đồ chấm, bao gồm tỏi băm và thù du.

Thái tam nương thì chuẩn bị rau xanh, mộc nhĩ, hoa cúc, tôm viên, thịt và các thứ khác.

Thời gian trong ngày xuân càng ngày càng dài, lúc chạng vạng tối Lý Du mới được hồi phủ, tỳ nữ đến thông báo, nói chủ tử đã trở về.

Ninh Anh tiến ra nghênh đón.

Ánh sáng rực rỡ của mặt trời rơi xuống hành lang, Lý Du không nhanh không chậm đi qua. Mũ quan của hắn được người hầu Lương Hoàng bưng lấy, hắn chắp tay sau lưng, vẻ mặt lãnh đạm.

Ninh Anh từ xa đã nhìn thấy bóng dáng kia, thấy hắn không nhanh không chậm đi về phía nàng, dáng vẻ phong lưu, bước đi thong dong, mang khí chất của một quý công tử.

Đợi hắn tới gần hơn, Ninh Anh mới cúi người hành lễ, nhẹ nhàng gọi một tiếng lang quân.