Mặc dù bà nội Tô không chào đón nhà con trai thứ hai, không yêu thương mấy người Kiến Quốc bằng Kiến Hoành, nhưng dù sao cũng là cháu trai, nhiều nhất cũng chỉ bị mắng ngoài miệng. Nếu như bây giờ Kiến Quốc đi qua, chỉ sợ sẽ càng chọc giận bà nội Tô, vừa rồi không phải là vậy sao?
Kiến Quốc giúp đỡ ông xã, kết quả ngay cả lời nói ác độc như “quỷ xử bắn” bà nội Tô cũng mắng ra được, cô ấy không hy vọng ngay lúc chồng mình bị mắng thì con trai mình cũng bị bà ta chà đạp.
“Ba nên tách hộ.” Tô Kiến Quốc ngồi xuống nhưng vẫn có chút tức giận.
Lục Tư Hoa nói: “Đừng nói trước mặt ba con, việc này không có khả năng đâu. Ông bà nội không đồng ý tách hộ, chú ba của con còn đang đi học, còn chưa lập gia đình, bà nội cầm quyền, dù thế nào cũng không đồng ý tách hộ.” Sao cô ấy lại không muốn tách hộ cơ chứ, nhưng con đường tách hộ này gian nan biết bao.
Từ lúc Kiến Dân chào đời, cô ấy đã sớm có tâm tư ấy, sau khi sinh con gái, ý nghĩ này càng thêm mãnh liệt, nhưng cô ấy biết chuyện này rất khó làm được. Chỉ cần ông bà nội Tô không hé miệng, cả đời này họ cũng không thể tách hộ được.
“Chờ ba con về lại bàn bạc thêm vậy.” Mặc dù cô ấy biết khả năng này vô cùng xa vời nhưng vẫn muốn khuyên nhủ.
Tô Kiến Quốc dùng sức nắm chặt nắm đấm, cậu nhóc phải cố gắng kiếm tiền, không để người nhà chịu khổ.
Tô Cần bị bà nội Tô mắng hồi lâu, cuối cùng cũng lết hai chân nặng nề về đến phòng. Nhìn thấy vợ con đều đang lo lắng nhìn mình, anh ấy nhếch miệng cười cười.
“Ba, bà nội mắng ba ạ?” Tô Kiến Quốc tiến tới hỏi.
Tô Cần nói: “Trong lòng bà nội con không thoải mái, mắng vài câu cũng không sao cả. Chân bà nội con bị thương không nhẹ, mấy ngày tới các con nhớ kiềm chế một chút, đừng chọc bà nội tức giận.”
Khóe miệng Tô Kiến Quốc lại cong lên, trong lòng nghĩ: Bà nội tinh thần phấn chấn, lúc nào cũng có thể mở miệng mắng, dẫu cậu nhóc không chọc bà ta thì cũng có thể bị mắng.
Chẳng qua những lời này cậu nhóc không dám nói trước mặt ba mình, sợ ba nói cậu nhóc không hiếu thuận.
“Ba, chúng ta nên tách hộ ra ở riêng.” Tô Kiến Quốc biết rõ không có khả năng nhưng vẫn nhắc nhở một câu trước mặt ba Tô.
Tô Cần sửng sốt một lúc lâu: “Ông bà con sẽ không đồng ý đâu.” Nhìn biểu cảm thất vọng của con trai, anh ấy nói thêm: “Sẽ tách hộ thôi, từ từ sẽ được.”
Tô Kiến Quốc buồn buồn nói: “Vậy ngày mai con lại đi lấy ít trứng chim.” Bà nội cậu nhóc hẳn sẽ không cho mẹ cậu nhóc ăn ngon, hai anh em họ phải nghĩ cách kiếm ít đồ ăn ngon cho mẹ.
Tô Cần nói: “Lễ tắm rửa của Vãn Vãn cũng phải chuẩn bị, nhất định mẹ sẽ không cho làm.”
Lễ tắm rửa là một loại chúc phúc đối với trẻ mới sinh, chỉ cần trong nhà không nghèo đến mức không có cái để ăn thì đều sẽ làm. Nhưng trong lòng anh ấy không chắc chắn, mẹ ngã, có lẽ bà ta sẽ không cho làm. Nhà mình phải chuẩn bị, không thể để cho con gái phải chịu tủi thân.
“Bà nội không cho làm thì chúng ta tự mình làm, đến lúc đó ba mẹ em sẽ đến, chúng ta làm một lễ tắm ba ngày náo nhiệt, tăng phúc cho Vãn Vãn.” Lục Tư Hoa nói, cô ấy chưa từng trông cậy vào việc bà nội Tô sẽ tổ chức lễ tắm rửa cho con mình. Không có chúc phúc của bà nội, vậy thì để ông bà ngoại đến chúc phúc.
“Đúng, tự chúng ta làm, em gái có chúng con thương, không cần ông bà nội.” Tô Kiến Quốc nói: “Ngày mai con và em hai sẽ ra sông bắt ít cá, rồi lên núi hái ít rau dại.”
“Anh, em cũng đi.” Tiểu Kiến Dân cũng nói, cậu ấy biết hái rau dại.