Ánh mắt Tô Kiến Bình sáng lên: “Mẹ, thật sao?” Cậu bé đã làm tốt chuẩn bị chấp nhận sự thật là em gái xấu xí, mẹ lại cho cậu bé một hy vọng, em gái không phải xấu xí mà là chưa nảy nở.
“Mấy ngày nữa Vãn Vãn sẽ trắng nõn ra. Nhất định còn đẹp hơn Tiêu Lan.”
Tiêu Lan là em gái của Tiêu Hải Thư, điều này khiến Tô Kiến Binh yên tâm hẳn, thấy anh trai ôm em gái mãi không chịu buông tay, cậu bé nói: “Anh, để em ôm một lát.”
Tô Kiến Quốc lại không buông tay: “Em biết ôm sao? Tay chân của em vụng về, lỡ như làm em gái bị thương thì sao bây giờ?” Đồng thời trong lòng cậu nhóc cũng đang vui mừng, lúc Kiến Dân ra đời, cậu bé đã khá lớn, vừa vặn có sức để ôm, ba mẹ đã dạy cho cậu nhóc biết cách ôm trẻ con như thế nào.
Em gái nhỏ mềm mại như vậy, Kiến Binh chưa từng ôm trẻ con, nhỡ làm bị thương em ấy thì xử lý thế nào? Cậu nhóc tuyệt đối không đồng ý cho Kiến Binh ôm em gái.
Nhìn mấy anh em thích Vãn Vãn như vậy, trong lòng Lục Tư Hoa cũng vui mừng, những cái khổ phải chịu ở chỗ bà nội Tô lập tức như được chữa lành. Có ba anh trai giúp đỡ che chở con gái, cô ấy còn có gì phải sợ, nước đến đất ngăn, binh đến tướng chặn, nhà bọn họ nhất định sẽ khá hơn.
Lục Tư Hoa mềm lòng, cô ấy nói: “Bà nội các con không thích Vãn Vãn, các con làm anh phải thương em gái.”
Bà nội Tô trọng nam khinh nữ không thích Tô Vãn Vãn, đây là việc rõ rành rành, ba anh em Tô Kiến Quốc cũng biết, ngay cả Kiến Dân nhỏ nhất cũng biết. Tuy cậu ấy còn nhỏ, nhưng cậu ấy không ngốc mà còn rất thông minh. Lúc bà nội Tô đến nhà làm loạn, không cho mẹ ăn trứng gà rồi còn mắng em gái, cậu ấy đã thề trong lòng là phải bảo vệ mẹ và em gái.
Tô Kiến Quốc nói: “Mẹ yên tâm, chỉ cần có con ở đây thì con sẽ không để cho người ta ức hϊếp em gái, ai ức hϊếp em gái con thì con sẽ ức hϊếp lại.”
Tô Kiến Binh cũng ưỡn ngực, vỗ ngực bảo đảm, có bọn họ bảo vệ em gái. Ngay cả Kiến Dân nhỏ nhất cũng cam đoan nói từng tiếng một.
Lục Tư Hoa cười, không có ông bà nội yêu thương thì sao, con gái của cô ấy có ba mẹ thương, có các anh trai che chở, vậy là đủ rồi. Chắc chắn con gái của cô ấy sẽ là cô bé hạnh phúc nhất trên thế giới này, là báu vật của nhà bọn họ.
Tô Vãn Vãn nghe vậy, cũng cảm động đến mức rơi lệ, cô bé cũng yên lặng nói thầm trong lòng: Chờ con lớn lên, con sẽ cho mọi người được sống cuộc sống tốt lành, tin tưởng con.
“Chắc là ba của các con sẽ bị mắng không ít.” Lục Tư Hoa nhìn ra bên ngoài, không nhịn được thở dài.
Tô Vãn Vãn cũng nghĩ đến điều này, sau khi bà nội Tô bị ngã, chỉ sợ bà ta sẽ càng khó chịu, nhất định sẽ trút giận lên người ba. Nếu như có thể tách hộ thì tốt rồi, đáng tiếc nhìn ý tứ của bà nội Tô, xem chừng đó là chuyện không thể nào.
Nói thế, còn chẳng bằng bà ta không bị ngã bị thương, chí ít bà ta sẽ không trút giận lên người ba Tô.
Quả nhiên Lục Tư Hoa và Tô Vãn Vãn đã đoán đúng, lúc Tô Cần đi qua, anh ấy đã phải chịu không ít lời mắng mỏ của bà nội Tô, tiếng mắng kia cách mấy gian phòng cũng nghe thấy được.
“Quả nhiên ba bị bà mắng.” Tô Kiến Quốc nghe xong, lông mày nhíu chặt lại, đặt em gái vào trong lòng Lục Tư Hoa: “Mẹ, con đi qua xem một chút.”
Lục Tư Hoa gọi cậu nhóc lại: “Con đừng qua, con đi qua sẽ chỉ làm bà con thêm tức giận, ba con sẽ còn bị mắng nhiều hơn.”