Tô Kiến Dân lại nhìn về phía Tô Cần, thấy anh ấy gật đầu với mình, lại nhìn về phía các anh trai, sau khi được cho phép, cậu ấy mới vui vẻ mà ăn trứng chim, bộ dạng giống như ăn được sơn hào hải vị, làm cho mắt của Tô Cần có hơi ướŧ áŧ.
Là do anh ấy vô dụng, vợ mình ở cữ cần phải bồi bổ cơ thể, ấy vậy cũng làm không xong, các con thì đã lâu rồi không được ăn thịt.
Trong lòng anh ấy thề, nhất định sau này phải nghĩ cách để cho vợ con được ăn ngon, ít nhất có thể được ăn thịt.
Đột nhiên, bên ngoài vang lên một tiếng hô to: “Cái đứa trời đánh nào, dám lấy trộm trứng gà của tao!”
Lần này bà nội Tô đã tức điên, bà ta chỉ rời đi có một lát, trứng gà đã bị trộm mất. Đó là trứng mà bà ta nấu cho vợ thằng Cả bồi bổ, để cô ta ra thêm ít sữa, có đồ ăn cho Tảo Tảo.
Trứng gà bị trộm mất, sao có thể đưa cho gia đình thằng Cả đây? Trong nhà chỉ có mấy quả trứng gà mà thôi.
Thằng ăn trộm trời đánh, đừng để cho tao bắt được, nếu không sẽ lột da nó.
Tô Cần và Lục Tư Hoa ở trong phòng nghe được, liếc mắt nhìn nhau, đều cảm thấy hơi kinh ngạc, trứng gà của bà nội Tô bị mất ư?
“Đừng sợ, có anh ở đây.” Tô Cần dùng sức nắm lấy tay của Lục Tư Hoa.
Lúc này Tô Vãn Vãn đang nép vào trong l*иg ngực của Lục Tư Hoa hút sữa, nghe thấy một tiếng rống bên ngoài, cô bé dừng động tác mυ'ŧ sữa, dựng lỗ tai lên.
Nghe tiếng động bên ngoài, có vẻ bà nội Tô đang đi về hướng này? Bà ta cho rằng trứng gà bị nhà thằng Hai trộm mất?
Bà nội Tô thiên vị, có vẻ rất nổi danh.
Nhìn động tác của Tô Cần và Lục Tư Hoa, thậm chí mấy anh em Tô Kiến Quốc đều ghé vào cửa sổ nhìn ra ngoài, cô bé có thể tưởng tượng được, lúc này bà nội Tô táo bạo như thế nào.
Trước khi xuyên qua, gia đình của cô bé cũng không tệ, tuy rằng không thể xưng là hào môn, nhưng cũng là gia đình giàu có. Kiếp trước ba mẹ của cô bé đều là những người có thành tựu, ba là ông trùm truyền thông, mẹ là nữ ma đầu giới thời trang, còn có ba người anh trai là giám đốc bá đạo cưng chiều em gái bằng thực lực. Cô được giới truyền thông nhận định là người biết cách đầu thai nhất, cả người đầy phúc làm cho người khác hâm mộ, nhưng cuộc sống không thể hoàn mỹ mãi, trao cho cô bé cuộc sống giàu có hạnh phúc như vậy, lại không cho cô bé một thân thể khỏe mạnh.
Vào năm cô bé hai mươi tuổi, cơ thể của cô bé đã không kháng nổi bệnh tật, trong lúc đang hấp hối, ba mẹ và các anh trai hỏi cô bé có điều gì tiếc nuối nữa không, cô bé nghĩ có được một cơ thể khỏe mạnh còn quan trọng hơn bất cứ điều gì, nghèo khổ một chút cô bé cũng cam nguyện.
Không ngờ rằng lại xuyên qua.
Ba mẹ của một đời này, không có thực lực lớn mạnh giống như ba mẹ của đời trước, nhưng họ cũng dùng năng lực của họ để bảo vệ cô bé, bảo vệ cho gia đình nhỏ này.
Nghe tiếng mắng chửi bên ngoài của bà nội Tô, Tô Vãn Vãn đột nhiên nở nụ cười, rất tò mò muốn biết đồng chí Tô Cần sẽ giải quyết vấn đề nan giải này như thế nào?
Dù sao theo như quan sát của cô bé, ba Tô là người tương đối thành thật, lại có chút ngu hiếu, điều này có mâu thuẫn với việc bảo vệ vợ con. Anh ấy muốn tẫn hiếu, hay là che chở vợ con của mình đây?
Lại nhìn về phía ba người anh trai của mình, nhất là anh Cả và anh Hai, tính cách của hai cậu nhóc đều không giống với ba mẹ, nếu bà nội Tô tìm tới chỗ này, bọn họ có thể đứng ra hay không?