Dựa theo cốt truyện ở trong sách, bà nội Tô cho rằng nữ chính Tảo Tảo sinh ra sớm hơn mới là người có phúc, ngược lại coi người có phúc chân chính là nguyên chủ trở thành tai tinh. Có cái gì ăn ngon cũng mang bồi dưỡng cho bên nhà con Cả, vừa rồi sắc mặt của ba Tô lúc đi vào tệ như vậy, chắc là vì chuyện này.
Vừa nghĩ đến trong sách, cuối cùng nữ chính sẽ lợi dụng cơ duyên được sống lại, mạnh mẽ cướp đi phúc khí của nguyên thân, Tô Vãn Vãn cảm thấy rất ngứa răng.
Đó chính là bàn tay vàng của cô bé, chẳng qua cô bé rất tò mò, rốt cuộc là phúc vận là như thế nào?
“Ba, mẹ…” Ngoài cửa vang lên giọng nói của Tô Kiến Quốc và Tô Kiến Binh, rất nhanh, thân ảnh của hai anh em đã xuất hiện trong phòng: “Ba mẹ, hai người xem đây là cái gì?” Tô Kiến Binh nâng tay lên.
Cậu nhóc giơ tay lên, Tô Vãn Vãn nhìn thấy trứng chim trong tay cậu nhóc, tổng cộng có sáu quả. Trứng chim rất nhỏ, nhưng lúc này trong tay cậu nhóc lại toát ra mùi thơm.
“Ở đâu ra vậy?” Ánh mắt của Lục Tư Hoa sáng lên.
Tô Kiến Quốc nói: “Con và em trai đi ra sau núi, phát hiện được một tổ chim, đào ra, mang về cho mẹ bồi bổ cơ thể.”
Lục Tư Hoa biết con trai thích đi đào tổ chim, trước kia cũng có đào về, chẳng qua lần nào cũng bị bà nội Tô cầm đi mất, lần này mang về đây, chắc là đã gạt bà nội Tô, nếu không mấy quả trứng chim này cũng sẽ không giữ được.
Cô ấy nhìn thoáng qua Tô Cần, trước kia trứng chim của con trai bắt về đều sẽ bị anh ấy cầm đi đưa cho bà nội Tô, lần này anh ấy có còn làm như vậy không?
Nhìn thấy động tác của mẹ mình, Tô Kiến Quốc hỏi: “Ba, ba sẽ không bắt bọn con mang cho bà nội nữa chứ?” Đôi mắt nhìn chằm chằm vào Tô Cần.
Tô Kiến Binh cũng nhìn về phía Tô Cần.
Ngay cả Tô Vãn Vãn cũng tò mò mà nhìn về phía anh ấy, cô bé biết ba Tô hiếu thuận, chỉ sợ trước giờ chưa từng lén lút ăn một mình đâu nhỉ?
Anh ấy sẽ làm gì? Nếu như anh ấy có thể vì vợ vì con, không đưa mấy quả trứng chim này cho bà nội Tô, vậy còn có thể cứu chữa được, chứ nếu…
Nhìn thấy ánh mắt của vợ con mình, trong lòng Tô Cần đột nhiên nhói lên, anh ấy nói: “Kiến Binh, mau đưa cho mẹ con ăn đi.”
Nghe được câu này, Lục Tư Hoa bỗng nhiên mỉm cười.
Tâm tình của Tô Kiến Quốc và Tô Kiến Binh cũng buông lỏng: “Mẹ, mau ăn đi, ăn nhân lúc còn nóng.”
Tô Vãn Vãn cũng lộ ra nụ cười vui mừng, cười đến khóe miệng chảy cả nước dãi.
Cuối cùng Lục Tư Hoa cũng không có cô phụ tâm ý của mấy đứa con trai, cắn một miếng, miệng còn chưa kịp nhai, đã thấy cặp mắt tròn xoe của đứa con trai út đang nhìn chằm chằm vào trứng chim trong tay cô ấy, đứng một góc nuốt nước miếng.
Lục Tư Hoa cảm thấy ăn không vô nữa, đưa một quả trứng chim nhét vào trong tay cậu ấy: “Ăn đi.”
Dẫu Tô Kiến Dân rất thèm nhưng cậu ấy vẫn nói: “Trứng phải để cho mẹ bồi bổ, em gái mới có sữa uống.” Lại nuốt nuốt nước miếng.
Tô Vãn Vãn rất cảm động, anh trai út tốt quá à nha, lúc này mới có bốn tuổi, đã yêu thương em gái mình như vậy, có phải lúc lớn lên sẽ còn yêu thương em gái hơn nữa không a? Nhớ tới miêu tả trong sách, ba người anh trai của nguyên thân có thể liều mạng vì cô bé, thậm chí vì cô bé mà ngồi tù, trong lòng cô bé cảm thấy đau lòng đến khó tả. Đời này, cô bé sẽ không thể để những người yêu thương cô bé bị hãm hại, cô bé phải bảo vệ tốt những người yêu thương mình.
“Ăn đi, chỗ của mẹ vẫn còn.” Lục Tư Hoa dịu dàng sờ đầu đứa con trai út.