Hi Phi Dăm Truyện

Chương 6: Hoa phi ghen (1)

Vì Thẩm Quý nhân nhận được thánh sủng, được Hoàng Thượng và Thái Hậu sủng ái, nên nàng bị an bài học tập xử lý các sự vụ trong lục cung.

Hoàng Hậu bên kia tạm thời không đề cập tới, nhưng Hoa phi lúc này lòng nóng như lửa đốt, hận không thể ngay lập tức xé nát Thẩm Mi Trang.

Nhưng ngại việc hoàng đế sủng ái và cưng chiều nàng, Hoa phi dù thế nào cũng chỉ có thể nén giận.

Đêm nay, Hoa phi đang chờ ở cửa tẩm cung, đợi rất lâu mới nhìn thấy bóng dáng của hoàng đế.

Hoa phi hành lễ, bộ ngực đẫy đà theo động tác của nàng ta nhẹ nhàng lắc lư, mị nhãn như tơ nhìn Ung Chính: “Thần thϊếp cung nghênh Hoàng Thượng, không biết ngài đêm qua nghỉ ngơi có thoải mái không?”

Hoàng Thượng biết đêm qua bởi vì là Thẩm Mi Trang thị tẩm, cho nên trong lòng Hoa phi sẽ cảm thấy không thoải mái, cười cười nhéo eo nàng: “Trong cung chỉ có nàng là lòng dạ hẹp hòi!”

Hắn ôm lấy thân thể yêu kiều của Hoa phi, nói nhỏ: “Đừng nóng giận. Trẫm hứa với nàng, đêm nay nhất định sẽ bồi thường cho nàng thật tốt.”

Hoa phi tâm tình vui vẻ, vội kéo cánh tay hoàng đế ngồi trên giường, đích thân rót nước cho hắn súc miệng.

Hai người tựa vào nhau, Hoàng Thượng ôn nhu nói: “Nàng đã hầu hạ trẫm nhiều năm, bọn họ cũng chỉ là người mới vào cung, tuy trẫm không tin tưởng Hạ Thường tại, nhưng dù sao cũng là con gái của Hạ tướng quân, nàng vô cớ phạt nàng ấy một trượng, trẫm vô pháp công đạo.”

Hoa phi trong lòng khinh thường, nhưng ngoài mặt vẫn ôn nhu nói: “Thần thϊếp đã biết, nếu không phải nàng ta nói năng lỗ mãng, thần thϊếp cũng sẽ không xử phạt nàng ta.”

Ung Chính gật đầu, vươn ngón tay thon dài sạch sẽ nâng cằm Hoa phi lên, nhìn mặt nàng ta: “Tối nay, nàng có chiêu trò gì muốn bày ra cho trẫm xem đây hửm?”

Hoa phi thẹn thùng cười, mị hoặc nói: “Chỉ mong Hoàng Thượng không chê là được!”

Hoàng đế cười to, ôm eo nàng ta, hung hăng liếʍ mυ'ŧ cánh môi nàng, dưới ánh nến khuôn mặt Hoa phi trông đặc biệt quyến rũ.

Không giống như những phi tần thận trọng khác, Hoa phi chủ động cởϊ qυầи áo, vừa vuốt ve ngực mình vừa đung đưa cặp mông, nhìn càng bỏng mắt.

“Hoàng Thượng… Thần thϊếp đã chuẩn bị tốt… Ngài xem… Thế này thì sao?” Nàng ta dùng ngón tay chọc chọc đôi bồng đảo no đủ trước ngực, khiến Ung Chính hô hấp dồn dập, hai mắt đỏ bừng.

Ung Chính gầm nhẹ một tiếng, nhào tới.

Hoa phi khéo léo tránh thoát, dựa vào đầu giường, nàng ta mở hai cánh hoa ra, phô bày toàn bộ trước mặt Ung Chính.

“Hoàng Thượng… Đây là nơi ngài yêu thích nhất… Cơ thể thần thϊếp có đẹp không nào?” Nàng ta nũng nịu nói, cố ý kí©ɧ ŧɧí©ɧ Ung Chính.

“Đẹp.” Ung Chính yết hầu lăn lộn, nặng nề thở dốc, vươn tay vuốt ve mật hoa.

Lòng bàn tay của hắn chai sạn, khi hắn cọ xát, khiến Hoa phi cảm thấy ngứa ngáy.

“Hoàng Thượng… Nơi này cũng đẹp…” Nàng ta lại trêu chọc mông mình, mị nhãn như tơ.

“Đẹp!” Ung Chính lại lần nữa khen ngợi, cúi xuống đưa hai nhuỵ hoa vào miệng, tham lam mυ'ŧ lấy, hắn hôn càng thêm nhiệt liệt cuồng dã.

Hoa phi nhắm mắt lại, tận hưởng sự thân mật mạnh mẽ và bá đạo của nam nhân, nàng ta không tin Thẩm Mi Trang kia vừa mới tiến cung lại có thể được Hoàng Thượng sủng ái hơn mình.

Ung Chính nóng lòng muốn xuyên thấu nữ nhân trước mặt, hắn lật người đè trên người Hoa phi, gầm nhẹ: “Ái phi… Trẫm hiện tại muốn nàng!”

“Hoàng Thượng…” Giọng nói nũng nịu của Hoa phi khiến cho Ung Chính toàn thân run rẩy, nàng ta bỗng nhiên nắm lấy nơi cứng rắn đó của Ung Chính, chậm rãi trêu chọc, lại chậm rãi xoa xoa:

“Hoàng Thượng, long căn thật lớn!”