"Ha… Hai nô tỳ các ngươi, kỹ thuật đúng là càng ngày càng tốt." Chân Hoàn tức giận nói.
"Chỉ sợ Hoàng Thượng nhìn thấy cặp mông ngọt ngào của tiểu chủ, cũng không nhịn được mà cắn hai cái cho đỡ thèm." Lưu Chu thông minh, vội nói ra để cho Chân Hoàn vui vẻ.
Chân Hoàn nhìn nơi đó của mình đã ướt đẫm nước, không khỏi cười nói: “Được mỗi cái miệng ngọt, ngươi mau nhanh nhanh chút.”
Lưu Chu mau chóng đặt môi lên đó.
Đầu lưỡi của nàng rất linh hoạt, không ngừng liếʍ láp, Chân Hoàn lập tức cảm thấy cả người nóng rát, thoải mái đến mức muốn bay lên trời, nàng nhịn không được kêu lên một tiếng, hai chân duỗi thẳng, toàn thân run rẩy như bị điện giật.
Lưu Chu và Hoán Bích thấy vậy vội tăng nhanh động tác, xoa bóp ngực, kí©ɧ ŧɧí©ɧ phía dưới cơ thể nàng, mang theo một trận tiếng nước, Chân Hoàn cuối cùng cũng cao trào.
Nàng gục xuống bàn trang điểm, vừa thở dốc vừa nói: "Quá thoải mái, bổn cung hôm nay xem như đã ghiền, sau này hai người các ngươi phải hầu hạ ta cho thật tốt."
"Nô tỳ tuân mệnh!"
Lưu Chu và Hoán Bích cung kính nói.
Chân Hoàn lau sạch vết bẩn trên người, mặc xong quần áo rồi nói: “Bổn cung hơi mệt, muốn nghỉ ngơi một lát, bữa tối đợi chút lại ăn!"
Nhị tì khom người lui ra, Chân Hoàn dựa trên trường kỷ nghỉ ngơi, nhưng trằn trọc mãi vẫn chưa ngủ được.
Đột nhiên, bên ngoài truyền đến một giọng nói trầm thấp: “Tiểu Duẫn Tử, ngươi chạy làm gì?”
Thì ra là chưởng sự cô cô Thôi Cẩn Tịch vừa lúc mang bổng lộc đến, thì nhìn thấy Tiểu Duẫn Tử đang nhìn lén ngoài cửa sổ phòng Chân Hoàn.
Tiểu Duẫn Tử hoảng loạn bị mang vào phòng, Hoán Bích và Lưu Chu vội vàng chạy tới, vừa rồi ở trong phòng chơi quá hăng say, hoàn toàn không hề phát hiện có người nhìn trộm.
Chân Hoàn ngồi dậy, thấy rõ vẻ ngoài của Tiểu Duẫn Tử, lạnh lùng hỏi: “Ngươi đang làm gì thế? Lén lén lút lút, là có chuyện gì?”
Tiểu Duẫn Tử sợ tới mức ‘bụp’ một tiếng quỳ rạp xuống đất: “Tiểu chủ tha mạng, nô tài… Chỉ là nghe thấy trong phòng có động tĩnh, muốn nhìn xem tiểu chủ có xảy ra chuyện gì hay không…!”
Lưu Chu phẫn nộ quát: “Hỗn trướng, tiểu chủ là người ngươi há có thể nhìn lén? Còn không mau cút xuống!”
“Vâng, vâng…!” Tiểu Duẫn Tử nơm nớp lo sợ mà đứng lên, chuẩn bị đi ra ngoài.
Chân Hoàn bỗng nhiên kêu lên: "Đứng lại!"
Tiểu Duẫn Tử dừng bước, rụt rè quay đầu lại.
Chân Hoàn nhìn chằm chằm hắn, nói: “Vừa rồi ngươi nhìn thấy được gì?”
Tiểu Duẫn Tử theo bản năng nhìn cơ thể như ẩn như hiện dưới lớp áo mỏng của nàng, nuốt nuốt nước miếng.
Trong mắt Chân Hoàn tràn ngập sát khí, giọng điệu lạnh băng nói: "Nói, ngươi nhìn thấy gì? Nếu không thành thật khai báo, bổn cung sẽ khiến ngươi vĩnh viễn không thể mở miệng!"
Tiểu Duẫn Tử sợ hãi, lại quỳ gối xuống, vẻ mặt đưa đám nói: “Tiểu chủ, nô tài đáng chết! Nô tài… Nô tài thấy tiểu chủ cùng hai vị cô nương…”
“Ngươi… Ngươi…” Chân Hoàn kinh hãi, nàng tuy không phải là nữ tử trong trắng gì, nhưng bị một gã sai vặt rình coi, mặt mũi đúng là bị quét sạch.
Lưu Chu hung ác trừng mắt hắn, mắng: “Cẩu nô tài, tìm chết!” Nàng xông tới, túm cổ áo Tiểu Duẫn Tử, giơ tay phải lên đánh hắn, một cái tát vững vàng in trên mặt hắn.
Chân Hoàn thấy Lưu Chu động thủ, lập tức ngăn cản: “Dừng tay, sao ngươi có thể đánh người? Mau buông ra!”
Lưu Chu hậm hực buông Tiểu Duẫn Tử ra, lui sang một bên: "Tiểu thư, cẩu nô tài này dám nhìn trộm ngài, nô tỳ sao có thể không giáo huấn hắn?"
Tiểu Duẫn Tử che đi một bên quai hàm sưng lên, khóc lóc kể lể nói: “Tiểu chủ, nô tài cho dù có chết cũng sẽ không truyền ra ngoài, thỉnh tiểu chủ tha mạng.”
Chân Hoàn đương nhiên biết hắn không dám truyền ra ngoài, nếu hắn là cung nữ còn có thể cùng Hoàng Thượng nói chuyện, đáng tiếc hắn chỉ là một tên thái giám, nếu bị người khác biết hắn nhìn trộm nơi ở của phi tần, sợ là chết không có chỗ chôn.
Chân Hoàn cẩn thận đánh giá Tiểu Duẫn Tử một chút, thấy hắn còn trẻ tuổi mà đã làm thái giám, còn có vài phần tư sắc, nghĩ đến mỗi lần quan hệ đều là cùng hai nô tỳ Lưu Chu và Hoán Bích, chưa từng tiếp xúc với loại thái giám như này, trong lòng cũng có vài phần ý niệm, rồi giả vờ an ủi nói:
“Quên đi, nếu đã bị bổn cung phát hiện thì cứ giữ lại hầu hạ bên cạnh ta, bổn cung ban thưởng cho ngươi một chút bạc, ngày sau làm việc cho tốt, ta cũng sẽ không bạc đãi ngươi!”
Lưu Chu và Hoán Bích nghe xong liếc nhìn nhau, Tiểu Duẫn Tử vội vàng dập đầu tạ ơn.
Chân Hoàn phất phất tay, nói: “Đi xuống đi!”
Mọi người cáo lui.