Gái Thẳng Như Thép: Cún Con Tức Đến Bật Khóc

Chương 11.2: Cải thiện món ăn

Phó Khả Dịch cứ ngồi ở đằng sau cười suốt, cậu ho khan vài tiếng rồi nói tiếp: “Khi em yêu đương cũng ngọt lắm đấy, chị có biết không?”

Đường Miểu không cảm xúc tiếp tục lái xe: “Xin lỗi, tôi không biết.”

“Không sao mà, sau này em sẽ để cho chị biết.”

Cậu yêu đương với bạn gái, thế mà lại còn phải kể cho cô nghe từng khắc một rằng cậu ngọt hay không ngọt à?

Đường Miểu nói một cách bất đắc dĩ: “Cậu có người yêu thì cũng không cần kể cho tôi nghe đâu, tôi cũng không có nhu cầu lắng nghe.”

“......”

Nhìn mái tóc dài đang tung bay trong gió của cô, Phó Khả Dịch chợt khựng lại vài giây, nói: “Sao cứ có cảm giác chị đang lừa dối em vậy nhỉ.”

Cậu dùng đủ mọi cách ám chỉ với cô, cả trong tối lẫn ngoài sáng, thế mà cô vẫn như thể bách độc bất xâm.

Tiếng gió gào thét bên tai, ánh đèn ấm áp mờ ảo thắp sáng hai bên con đường thành phố.

Trên làn đường dành cho phương tiện giao thông, cả hai vượt mặt từng chiếc xe đạp điện mini một, bỏ xa đám Cao Hồng Bảo ở phía sau.

Hệt như lời Từ Ưu Nhã nói, trình lái xe của Đường Miểu rất khϊếp.

Mấy tiếng ho khan truyền từ trong gió, Phó Khả Dịch lại sát tới gần cô một lần nữa: “Đường Miểu ơi, em lạnh quá, em muốn ôm chị.”

Quả thực hôm nay cậu khoác rất ít đồ, nhưng Đường Miểu chẳng mảy may đồng ý: “Khác biệt nam nữ, sau này mỗi khi ra ngoài mặc thêm đồ vào đi.”

Cậu muốn, còn cô thì từ chối.

Luôn phải có một người chịu thua.

Thế nên là...... cậu chả chịu thua đâu.

Vòng tay qua trước người cô, Phó Khả Dịch ôm lấy cô: “Quào, đàn chị ấm quá đi.”

Vì cái ôm bất ngờ của cậu mà đôi tay đang giữ tay lái của Đường Miểu khẽ lung lay một chút, cô nhíu mày nói: “Cậu buông tay ra.”

“Em lạnh.”

“Dù là vậy nhưng cũng không thể ôm như thế.”

“Thế thì phải làm sao mới được ôm như vậy?”

“Làm thế nào cũng đều không được.”

“......”

Phó Khả Dịch không chịu buông tay, lưng Đường Miểu cứng đờ.

Xe chạy chậm dần, dường như cô định dừng xe để nổi trận lôi đình với cậu, Phó Khả Dịch thức thời buông tay ra.

Chiếc xe lăn bánh đi tiếp về phía trước, lần này không ai nói gì.

Đại học G cách trung tâm thành phố không xa, lái xe được mười tám phút tới điểm đến.

Đường Miểu lái xe rất nhanh nên cả hai đành phải đứng ở ven đường đợi những người khác tới.

Tại khu trung tâm thành phố hoa lệ, mỗi tòa nhà cao tầng đều được điểm xuyết bằng những ánh đèn rực rỡ, cả thành phố như đắm mình trong thế giới mộng ảo đầy ắp sắc màu rực rỡ.

Không bao lâu sau, đám Tô Luân cũng tới, tám người cùng nhau đi vào một tòa nhà cao tầng trong trung tâm thành phố.

Phó Khả Dịch đi ở cuối hàng, nhìn Đường Miểu và đám Hạ Thiến Thiến đi song song trên thang máy, trông cậu hơi thất thần.

“Sao vậy? Trông mày cứ rầu rĩ không vui thế?” Cao Hồng Bảo khoác một tay qua bả vai của Phó Khả Dịch, nói.

Phó Khả Dịch cười khẽ: “Có chuyện gì được.”

Chỉ là lỡ chọc cho đàn chị nào đó tức giận mà thôi.

Tại nhà hàng lẩu.

Trên chiếc bàn tròn làm bằng đá cẩm thạch, nước trong nồi lẩu uyên ương sôi lên ùng ục, mùi thơm ngào ngạt bốc lên từ nồi lẩu lan tỏa khắp bốn phía, khiến cái bụng đói của con người reo vang inh ỏi.

Bọn con trai vội vàng lùa mấy đĩa thịt vào nồi, mới một lát mà thịt trong nồi đã bị chén sạch.

“Nhìn xem trông có giống thổ phỉ vào thôn không cơ chứ?”

“Vậy mấy chị là nữ thổ phỉ rồi.”

“Cậu là người ăn nhanh nhất mà nói ai?”

“Con trai bình thường trông thấy thịt thì ai mà chẳng như vậy.”

Cả đám vừa lùa cơm vừa xào xáo với nhau, chỉ mình Phó Khả Dịch, Đường Miểu và Hạ Thiến Thiến lặng thinh không nói gì.