Gái Thẳng Như Thép: Cún Con Tức Đến Bật Khóc

Chương 12.1: Giữ khoảng cách

Đường Miểu lắc đầu, lập tức ra đi khỏi cửa khu thương mại: “Tôi sẽ ở ngoài chờ mọi người.”

Tay Phó Khả Dịch khựng lại ở giữa không trung, nụ cười trên mặt cũng biến mất.

Cậu cúi đầu yên lặng một lát rồi ném con gấu bông trên tay mình cho Hà Cao Phi, kéo khẩu trang màu đen lên rồi bước ra ngoài theo Đường Miểu.

Ngoài trung tâm thương mại, từng cơn gió lạnh ùa đến ào ạt.

Đường Miểu sắp đi tới bãi đậu xe lộ thiên, không bao lâu sau Phó Khả Dịch cũng tới.

Đường Miểu dắt xe ra, cậu cứ đứng ở đằng sau nhìn cô, đợi đến khi chiếc xe điện được dắt ra khỏi hàng xe được đậu chỉnh tề, Phó Khả Dịch ngồi xuống yên xe sau của cô.

Xe không chạy, hai người ngồi trên xe với nhau, giọng nói của cậu truyền đến từ phía sau: “Chị còn giận à?”

“Không.”

Trước cửa trung tâm thương mại là một quảng trường vừa to vừa rộng, tấp nập người bán hoa, người bán mặt nạ, còn có người bán chuông gió vào đầu mùa đông......ở giữa quảng trường.

Chuông gió đung đưa trong gió, phát ra tiếng vang thánh thót êm tai.

“Nhưng chị lại không để ý đến em.”

Có lẽ khi thích một người, cậu sẽ trở nên nhạy cảm vì một chút thái độ của cô, lúc này đây lại có chút thấp thỏm, thậm chí còn lo được lo mất.

Đường Miểu không nói gì.

Một lúc lâu sau, cậu dựa sát vào người cô, độ ấm từ cơ thể xuyên qua quần áo truyền tới lưng cô.

“Đừng nóng giận được không? Em sai rồi.”

—— Khoảng cách giữa bọn tao… rất gần à?

—— Rất gần.

Nghĩ tới cuộc đối thoại với Hạ Thiến Thiến ở WC, Đường Miểu chợt bừng tỉnh, khoảng cách giữa hai người thực sự quá gần.

Tựa như bây giờ.

Lưng của cô, ngực của cậu, dựa sát vào nhau, truyền độ ấm từ cơ thể sang cho nhau.

Điều này tựa như một sự bắt đầu không tốt, Đường Miểu khẽ dịch về trước một chút, chẳng mấy chốc độ ấm từ cơ thể ở phần lưng đã tan hết trong gió.

“Một lát nữa cậu ngồi xe của Tô Luân đi, tôi sẽ chở Thiến Thiến về.”

Im lặng.

Một cơn gió nhẹ thoáng qua, cậu bỗng dưng ho liên tục.

Cô quay đầu nhìn cậu, vì mang khẩu trang màu đen nên Đường Miểu chỉ có thể nhìn thấy con người đầy ảm đạm của cậu, cùng với mái tóc hơi rối tung lên tròn cơn gió lạnh.

“Tôi lái xe rất nhanh, gió thì lớn quá, cậu sẽ lạnh hơn đấy.”

Hai người đối mặt với nhau, cậu cố chấp đáp lại: “Em không sợ lạnh.”

Lại im lặng.

Không tìm được lý do gì để đuổi cậu đi nữa, Đường Miểu dứt khoát nói thẳng: “Cậu ngồi với Tô Luân đi.”

Mặc dù trông cô vẫn bình thản nhưng nghiễm nhiên lại có dáng vẻ của một đàn chị lớn tuổi hơn.

Cô lớn hơn cậu hai tuổi, đây là lần đầu tiên Phó Khả Dịch có cảm nhận gần gũi đến vậy.

“Em ngồi cùng với chị.”

“Cậu cho tôi mượn xe trước rồi ngồi chung xe với Tô Luân đi, tới trường tôi sẽ trả xe lại cho cậu.”

Phó Khả Dịch không đáp lại mà cũng không chịu xuống xe.

Đám Cao Hồng Bảo lần lượt đến bãi đậu xe lộ thiên, trông thấy hai người ngồi ở trên xe điện mini, người cứng đờ bất động, cười nói: “Tưởng hai người chờ ở trước trung tâm thương mại chứ, làm bọn này tìm nãy giờ.”

Không ai đáp lại.

Đường Miểu vẫn ít nói như thói quen, còn Phó Khả Dịch thì lại không có tâm trạng nói chuyện.

Cao Hồng Bảo kinh ngạc: “Ôi trời ạ? Hai người bị làm sao vậy?”

“Không có chuyện gì đâu.”

Đường Miểu lễ phép trả lời.

Đợi đến khi mấy cậu trai đều dắt xe ra hết, Phó Khả Dịch cũng không xuống xe, cậu chỉ sững người nhìn vào ót của Đường Miểu.

Cậu mãi không chịu xuống xe, Đường Miểu cũng không dám nói gì nữa, chỉ quay đầu liếc mắt nhìn cậu một cái rồi khởi động máy chạy vào làn đường cho xe cộ.

Thê nên cuối cùng, cả hai vẫn ngồi với nhau.

Trước sự kiên trì của cậu, Đường Miểu cũng không thể nề hà, dù sao đây là xe cậu mượn, đi hay ở là phụ thuộc ở cậu thôi.

Suốt quãng đường trở về, gió lạnh ập đến liên tục, cả hai không một ai nói chuyện với ai, còn cậu cũng không sáp lại gần cô.

Đường Miểu lái xe nhanh, hơn mười phút đã đưa cậu đến dưới khu ký túc xá nam.

“Đậu xe ở đâu vậy?”

Đường Miểu hỏi cậu nhưng một đỗi sau cũng không nghe được câu trả lời.

Gió lạnh ập vào họ suốt cả đường đi, gương mặt Đường Miểu vừa lạnh vừa cứng, nước da cô vốn trắng ngần, giờ đây lại càng tăng thêm vẻ nhợt nhạt.

Phó Khả Dịch kéo khẩu trang màu đen của mình xuống, không kìm được giơ tay chạm vào gò má cô.

Tay cậu lạnh, nhưng mặt cô còn lạnh hơn.

“Chị có thấy lạnh không?”

Bị động vào mặt bất ngờ nên Đường Miểu nghiêng đầu theo bản năng.

Thực sự, trông bọn họ có vẻ thân mật lắm rồi.

“Tôi không sao đâu, vậy tôi đậu xe ở đây rồi cậu tự tìm một chỗ khác để đậu xe có được không?”

Phó Khả Dịch cúi đầu thất vọng nhìn sang chỗ khác.

Đợi đến khi Đường Miểu bước xuống xe, cậu bật công tắc điện chậm rãi lái xe đi.

Dưới một gốc cây đằng trước có khá nhiều xe điện mini, đó là chỗ bọn con trai thường hay đậu xe.

Phó Khả Dịch đỗ xe xong thì quay đầu nhìn về phía Đường Miểu, nhưng chỉ trông thấy bóng dáng càng ngày càng xa dần của cô.

......