Triệu Đào Hoa ở một bên thấy thế chỉ có thể đứng ra hoà giải, “Anh hai, mẹ nói đúng, chị Lan Hà hẳn là bởi vì mấy lời đồn đãi vớ vẩn ở trong thôn mới đi nhà bác hai nháo chuyện, việc này vốn dĩ chị ấy đang chiếm lý, nhưng nếu anh đi qua, chú ý của mọi người có thể bị sai lệch. Nếu anh không yên tâm vậy thì em sẽ đi qua nhìn một cái, nếu chị Lan Hà có hại em nhất định đi lên hỗ trợ, anh xem làm như vậy có được không?”
Ở cái niên đại không có giải trí này, cô quả thật rất nguyện ý đi xem cái náo nhiệt kia.
Triệu Chính Nam nghe em gái nói vậy nghĩ nghĩ, gật đầu đồng ý.
Hai nhà chỉ cách một bức tường, Triệu Đào Hoa đi vài bước liền đến.
Triệu Đào Hoa ẩn mình trong đám người xem náo nhiệt, vừa lúc nhìn thấy Tôn Lan Hà cầm dây thừng khóc nháo một hai phải treo cổ ở cửa nhà lão nhị nhà họ Triệu.
Lý Anh đứng ở một bên sợ tới mức giống như một con chim cút, lão nhị nhà họ Triệu cùng hai thằng con trai vì tránh tị hiềm không dám tiến lên động vào Tôn Lan Hà chút nào. Vào lúc Tôn Lan Hà ném dây thừng lên cột ngang cửa ngõ, Triệu Miêu Miêu trắng bệch mặt đi đến gần lên tiếng khuyên: “Chị Lan Hà, mẹ em không phải cố ý truyền những lợi đó, chị liền tha thứ cho bà ấy một lần đi.”
“Tôi phi! Cái gì kêu bà ta không phải cố ý? Tôn Lan Hà tôi tuy rằng đã chết nam nhân, nhưng không chấp nhận được các ngươi bố trí tôi như vậy! Nếu tôi chết ở nơi này liền tính biến thành lệ quỷ cũng sẽ không buông tha cho các ngươi!” Hai tròng mắt màu đỏ tươi của Tôn Lan Hà trừng mắt nhìn Lý Anh cùng Triệu Miêu Miêu, ai nhìn thấy như vậy đều sẽ cảm thấy khϊếp người.
Bởi vì chột dạ, Triệu Miêu Miêu không tự giác mà lui về phía sau một bước, miễn cưỡng xả ra một nụ cười, “Chị Hà, chị đừng như vậy, em thay mẹ em nói câu rất xin lỗi với chị, như vậy có được không?”
“Rất xin lỗi có gì dùng? Nếu tôi làm trò trước mặt mọi ngời nói cô cùng Thẩm Thiên Bách làm giày rách với nhau, sau đó lại nói một câu xin lỗi với cô, cô có đồng ý hay không?”. Tôn Lan Hà buông xuống tay phải đang giơ dây thừng lên, hai tay chống nạnh, căm tức nhìn vào Triệu Miêu Miêu, thẳng đem Triệu Miêu Miêu bị nhìn đến phải lui về phía sau hai bước.
Từ khi chuyện tình yêu của cô ta bị mang ra ánh sáng, Triệu Miêu Miêu không có một ngày thoải mái, người của toàn bộ đồn điền đều đang ở sau lưng chọc cột sống cô ta. Bọn họ mắng cô ta là hồ ly tinh, hiện giờ cô ta bị Tôn Lan Hà đứng ở trước mặt nhiều người như vậy nhắc lại chuyện xưa, vành mắt cô ta lập tức liền đỏ.
Chẳng qua không đợi cô ta mở miệng bác đồng tình, liền nghe thấy Tôn Lan Hà cười mắng: “U! Sao? Này liền chịu không nổi sao? Lúc mẹ cô ở bên ngoài khua môi múa mép bà ta không có nửa điểm mềm lòng với tôi a!”
Thấy con gái nhà mình bị khi dễ, Lý Anh rốt cuộc lấy hết can đảm đứng dậy, “Cháu gái Lan Hà, chuyện này tất cả đều là thím sai, cháu có tức giận gì hướng về phía thím, Miêu Miêu, con mau vào phòng đi.”
Triệu Miêu Miêu thấy mẹ mình thay mình giải vậy, môi bẹp một cái khóc chít chít chạy vào trong phòng đi.
Nguyên bản người mà Tôn Lan Hà muốn tìm tính sổ là Lý Anh, Triệu Miêu Miêu chạy tới nói nói mấy câu cô một chút cũng không quan tâm, hiện giờ cô chỉ nghĩ làm cho Lý Anh nói cho rõ ràng.
Khí thế hai người hoàn toàn đối lập đứng đối đầu nhau, một cường một nhược, khí thế quả thực kém rất xa. Triệu Đào Hoa yên lặng đi ra khỏi đám người vây xem, không tiếp tục xem đi xuống.
Bởi vì cô biết Tôn Lan Hà là một nhân vật tàn nhẫn, ở chỗ này chị ấy căn bản sẽ không phải chịu một chút khi nào.
Trở lại Triệu gia, Triệu Chính Nam đang ngồi ở trong phòng trông mong chờ em gái mình trở về. Triệu Đào Hoa đơn giản thuật lại tình huống bên kia cho hắn nghe, sau đó đi về phòng mình ngủ trưa.
Buổi chiều cô còn muốn tiếp tục làm việc nhà nông, nếu không nghỉ ngơi tốt, cô sợ chính mình cẩu không đi xuống.
Mà tràng trò khôi hài trước cửa nhà lão nhị nhà họ Triệu cũng không biết kết thúc khi nào, chờ đến khi Triệu Đào Hoa tỉnh ngủ cảm thấy bên đó đã im ắng trở lại.
Chờ mấy anh em lười nhac này cầm lưỡi hái trở lại ruộng lúa mạch mình phụ trách, cả bọn đều sợ đến ngây người!
Bọn họ thấy, khu vực mà Triệu Đào Hoa phụ trách toàn bộ lúa mạch đã bị cắt xuống toàn bộ, hơn nữa còn được tinh tế bố gọn, đặt chồng bên cạnh nhau.
Triệu Chính Đông vây quanh đống lúa mạch đã được cắt tốt dạo qua một vòng, tức khắc hâm mộ, ghen tị, hận, nói : “Trời nóng như vậy, người nào lại lương thiện bận rộn như vậy ạ? Chậc chậc chậc, quả đúng là một Lội Phong sống a.”
Triệu Đào Hoa không tự giác nhìn về phía ruộng lúa mạch bên cạnh, thấy nơi đó cũng đã rỗng tuếch, bên môi cô hơi gọi lên một mạt cười : “Đúng vậy, hắn đúng là rất lương thiện.”
Triệu Chính Nam thấy trong lời nói của em gái mình có chỉ điểm, vì thế mày nhíu lại hỏi : “Như thế nào? Em biết là ai cắt sao?”
“Không biết, em nào biết là ai làm?” Cô làm trò giả ngu trước mặt mấy ông anh trai nhà mình, cũng không tính toán để cho một ai khác biết quan hệ của cô cùng Thẩm Chi Sơ.
Thấy em gái không chịu nói, mấy ông anh trai không hẹn mà cùng nhĩ đến Thẩm Thiên Bách, cả bọn trầm khuôn mặt không tiếp tục truy vấn, nhưng tâm lý lại đều đang suy nghĩ đối sách.
Em gái nhà mình yêu thích Thẩm Thiên Bách bao nhiêu bọn họ đều biết đến, vạn nhất hai đứa này lại lần nữa ở bên nhau, kia có thể so ăn phân càng khó chấp nhận hơn……
*
Vì cảm tạ Thẩm Chi Sơ hỗ trợ, trước khi ngủ vào buổi tối, Triệu Đào Hoa lặng lẽ tiến vào không gian muốn dùng 1 tích phân trong tay rút thăm được lễ vật đưa cho đối phương.
1 điểm tích phân này là lần trước cô làm món khoai tây hầm đậu que thu hoạch đến, cô vẫn luôn rối rắm lựa chọn giữa việc có điểm liền rút thăm hay tích cóp mười điểm liền rút. Nhưng hiện giờ cô cần dùng tới nó, cũng không còn cần phải rối rắm nữa.
Trong không gian, cô ấn xuống nút bấm, đèn nê ông trên đĩa quay lập lòe màu sắc.
Dưới cái nhìn chăm chú của Triệu Đào Hoa, cuối cùng kim đồng hồ dừng lại ở trên chữ [ gà ].
Ấn lẽ thường tới nói, cô nghĩ mình sẽ nhận được một con gà đã được xử lý sạch sẽ, kết quả vừa quay đầu lại nhìn, chỗ nhận phần thưởng lại là một con gà rừng tung tăng nhảy nhót...
Con gà này có bộ lông màu nâu, dáng người so với nhà nuôi trong nhà nhỏ hơn, dựa theo màu lông của nó thì chắc hắn là một con gà mái.
Mắt Triệu Đào Hoa nhìn nó, nó cũng đang dùng hai cái mắt nhỏ như mụn cơm nhìn cô.
Trong khoảng thời gian ngắn một người một gà đối diện nhau không nói gì.
Thực hiển nhiên, con gà này không thích hợp đưa cho Thẩm Chi Sơ……
Hơn nữa, một con vật sống lớn như vậy cô muốn lấy ra như thế nào?
Cái này quả thực làm khó Triệu Đào Hoa.
Không gian này không thể tồn trữ được vật còn sống, dựa theo dĩ vãng chính là như vậy. Một đêm này, Triệu Đào Hoa nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng quyết định nói với người trong nhà con gà này chính cô nhặt được.
Cụ thể cô cần phải nói dối như thế nào?
Sáng sớm hôm sau, ngày mới tờ mờ sáng, Triệu Đào Hoa cầm một cái giỏ tre có nắp đậy đi ra cửa.
Sợ kinh động đến người nhà ảnh hưởng đến kế hoạch, cô cố ý không đi cửa trước mà vòng ra đi cửa sau.
Cửa sau nhà Triệu Đào Hoa cùng cửa sau nhà bác hai gắt gao dựa gần vào nhau, vì vậy lúc Triệu Đào Hoa đi ra cửa sau vẫn kinh động đến người khác.
Người này không phải người nào khác, mới từ hố xí ra tới Triệu Miêu Miêu.
Triệu Miêu Miêu nghe thấy tiếng nhìn bóng dáng vội vã đi ra khỏi cửa sau kia, chỉ do dự một cái chớp mắt cô ta đã liền đi theo.
Vào lúc sáng sớm, hai bên đường cỏ dại vẫn còn treo sương sớm trong suốt, thoạt nhìn sức sống dạt dào.
Sợ đυ.ng tới người quen trì hoãn thời gian, Triệu Đào Hoa cũng mặc kệ sương sớm trong bụi cỏ có thể làm cho ống quần của cô ướt nhẹp hay không, cô trực tiếp đi về phía ngọn núi sau làng.
Tòa núi này có tên là núi Mộng Đông, nguyên nhân có ngọn núi này mới có địa danh là đồn điền Đông Sơn này.
Hiện giờ thời tiết đang là mùa thu thảm thực vật, trên núi tươi tốt, có chút cây Triệu Đào Hoa không biết tên còn đang treo quả dại. Triệu Đào Hoa làm lơ chúng nó, một lòng chỉ nghĩ nhanh vào núi tìm một chỗ ẩn nấp đem con gà rút thăm được lấy ra. Thế cho nên có người trộm đi theo phía sau cô hoàn toàn không nhận thấy được.
Mà lúc này Triệu Miêu Miêu đang gắt gao nhìn chằm chằm bước chân của Triệu Đào Hoa đi theo phía sau, cô ta bởi vì khẩn trương trên trán thầm ra một tầng mồ hôi mỏng, đến thở mạnh một cái cô ta cũng không dám.
Ở chỗ sâu trong rừng cây có một căn nhà gỗ để không từ lâu, khi Triệu Đào Hoa đến nó nháy mắt hai mắt sáng ngời, nện bước dưới chân cũng nhanh hơn vài phần.
Bí mật trên người cô quả thật quá mức huyền huyễn, cô vẫn luôn tự nói với bản thân cần phải làm việc trăm phần trăm cẩn thận mới được, do đó căn nhà gỗ này chính là lựa chọn tốt nhất.
Ở phía sau Triệu Đào Hoa, Triệu Miêu Miêu cũng nhìn thấy được gian nhà gỗ này, cô ta ba bước cũng làm thành hai bước đi vội, trong lòng nổi lên nói thầm.
Triệu Đào Hoa vì cái gì muốn tới nơi này?
Chẳng lẽ trong gian phòng kia có người chờ chị ta?
Nghĩ đến loại khả năng này, khóe miệng Triệu Miêu Miêu giơ lên cao cao, giờ này khắc này cô ta chỉ một lòng muốn biết nam nhân kia là ai?
Thực mau, Triệu Đào Hoa đẩy cửa bước vào trong nhà gỗ, cô ta thấy thế nhanh chân lặng lẽ vòng đến mặt sau nhà gỗ muốn tìm một cái cửa sổ nhìn vào trong tìm tòi đến tột cùng.
Chẳng qua bởi vì quá nóng vội, cô ta cũng không có phát hiện bên cạnh có một cái bẫy rập được trùm cỏ khổ phía trên, chân phải cô ta vừa rơi xuống đất, thân mình nghiêng một cái, lảo đảo liền ngã vào bẫy.
Dưới đáy bẫy rập có cục đá không lớn không nhỏ, đầu Triệu Miêu Miêu không khéo chính là đυ.ng phải tảng đá kia, ngay sau đó trước mặt cô ta tối sầm, liền hôn mê bất tỉnh…
Trong không gian, Triệu Đào Hoa cầm lên con gá mái đã xám xịt kia, căn bản không nghe thấy động tĩnh bên ngoài.
Vì phòng ngừa bị người khác phát hiện, cô chỉ ở lại trong không gian một phút liền nhanh chóng đi ra.
Cô đem gà mái thật cẩn thận bỏ vào trong rổ, sau đó lại đậy cái nặp lên. Trên đường trở về, Triệu Đào Hoa vẫn luôn đắm chìm bên trong nhẹ nhàng cùng vui sướиɠ. Biết Tiền Bảo Như thích ăn táo, còn cố ý ở trong rừng hái rất nhiều táo đỏ mới xuống núi..
Khi Triệu Đào Hoa về đến nhà người nhà họ Triệu đã rời giường. Chu Minh Lan thấy trên tay phải của con gái xách theo một cái sọt liền nhíu mày lại hỏi, “con nhóc này, sáng sớm đã dậy làm cái gì vậy?”
Sợ bị người khác thấy con gà của mình đem sung công, Triệu Đào Hoa đành phải lấy tay che lại miệng của Chu Minh Lan, túm bà vào trong phòng, “Mẹ, mẹ nhỏ giọng một chút, chúng ta vào phòng rồi nói.”
“Việc gì a? Thần thần bí bí?” Bởi vì miệng bị bưng kín, Chu Minh Lan phát ra ra thanh âm mơ hồ không rõ.
Đến khi hai người vào nhà, Triệu Đào Hoa buông tay thả tự do cho bà, còn làm bộ giống như hiến vật quý mở ra nắp đậy của giỏ tre, một cái đầu gà cứ như dậy dò đầu ra tới. Bởi vì không chuẩn bị tinh thần, Chu Minh Lan bị hoảng sợ rồi, “Con nhóc này, con từ chỗ nào kiếm được con gà rừng này?”