Dựa Vào Rút Thăm Nằm Thắng Ở Thập Niên 70

Chương 22

Hiện giờ gặp mặt trực tiếp người bạn trên mạng này, ngoài vui vẻ cô còn cảm thán duyên phận kỳ diệu của bọn họ…

“Cô đâu? Cô như thế nào lại ở chỗ này?” Trải qua hơn mười phút ở chung, hắn đã không còn khẩn trương như vậy, cũng rốt cuộc hỏi ra vấn đề bản thân muốn hỏi.

Diện mạo thay đổi, tên thay đổi, duy nhất có thể giải thích chỉ có một loại khả năng.

Thế giới to lớn việc lạ gì cũng có, nếu bọn họ có thể ở trong mộng gặp được nhau, như vậy phát sinh việc thay đổi linh hồn cũng không phải không có khả năng.

Ở trước mặt Thẩm Chi Sơ, Triệu Đào Hoa không tính toán giấu giếm sự tình phát sinh trên người của mình, vì thế liền đem mọi thứ trải qua đơn giản nói ra một lần, bao gồm mâu thuẫn với Thẩm Thiên Bách trong đó. Nhưng cô không nói cho hắn biết thế giới này chẳng qua chỉ là một quyển sách.

Thẩm Chi Sơ nghe xong, tâm tình có chút phức tạp.

Lúc này, hắn vô cùng may mắn Điềm Điểm của hắn cùng tên nhóc con Thẩm Thiên Bách kia không thể kết hôn hơn nữa bọn họ đã giải trừ hôn ước, đồng thời cũng ý thức được con đường theo đuổi vợ cũng không dễ đi chút nào…

Thấy hắn lại không nói, Triệu Đào Hoa hơi hơi nhướng mày, “Như thế nào? Nghe được tôi nói bậy về em họ anh, anh liền không vui?”

Nếu hắn thật sự đứng ở bên phía Thẩm Thiên Bách, như vậy tình nghĩa trước kia của bọn họ cũng liền xong rồi.

Tuy rằng Thẩm Chi Sơ biểu hiện trước mặt Triệu Đào Hoa quá mức ngốc khờ khạo, nhưng đầu óc cũng không ngu si. Hắn đem thay đổi rất nhỏ của cô nhìn ở trong mắt, vội vàng lên tiếng thể thiện chính kiến của bản thân : “Chuyện giữa cô và hắn chính là hắn sai, liền tính hắn bị mất công việc cũng là do hắn xứng đáng, không cần phải đồng tình, tôi không có gì không vui.”

Lời hắn nói thành công lấy lòng Triệu Đào Hoa, mi mắt cô cong cong lại bắt đầu nổi lên vui đùa, “Kia…… Về sau tôi gọi anh là Thiên Tề hay là Chi Sơ a?”

Nghe được cô dùng giọng nói mềm mại gọi tên của mình, Thẩm Chi Sơ không tự giác mà động động hầu kết, trọng giọng trầm thấp của hắn còn mang theo một tia ấm ách, “Điềm Điềm, cô thích gọi tôi là gì đều được.” Giống như hắn, chỉ thích goi cô là “Điềm Điềm”.

Triệu Đào Hoa tùy ỳ gật gật đầu, không sao cả nói: “Nói như vậy, vậy thì tôi liền gọi anh là Chi Sơ đi.”

Nếu để cho người khác nghe thấy cô gọi hắn là Thẩm Thiên Tề, như vậy giải thích lên thật sự quá phiền toái.

“Được.” khóe miệng Thẩm Chi Sơ giơ lên, cả người có chút lâng lâng.

Hắn nghĩ, nếu trước mắt này hết thảy chỉ là một hồi mộng đẹp, như vậy hắn hy vọng chính mình vĩnh viễn đều không cần tỉnh lại……

Ngốc ở trong rừng câu một thời gian lâu rồi, nếu để cho người khác gặp phải sẽ bị nói xấu, vì vậy hai người chỉ có thể từng người rời khỏi chỗ rừng cây này, về sau nếu có cơ hội lại tụ lại.

Tuy rằng Thẩm Chi Sơ rất muốn nói thêm vài câu với Triệu Đào Hoa, nhưng vì suy nghĩ cho thanh danh của đối phương, hắn đành phải lỗ lực khắc chế tình cảm của mìn, lựa chọn tương lai còn dài……

Buổi sáng ngày hôm sau.

Đến khi Triệu Đào Hoa đi vào ruộng lúa mạch làm việc mới phát hiện, nguyên lai thím Vương làm ở mảnh ruộng bên cạnh cô hiện tại đã đổi thành Thẩm Chi Sơ.

Sơ mi trắng, quần quân trang, thân ảnh cao lớn ở giữa ánh vàng rực rỡ của lúa mạch có vẻ cực kỳ lóa mắt, làm cho người khác không thể bỏ qua.

Triệu Đào Hoa nhẹ nhàng gợi lên khóe môi nhưng không chủ động tiến lên nói chuyện, mà là làm bộ giống như mình không nhìn thấy, vẫn giống như ngày thường bước vào mảnh ruộng nhà mình phụ trách bắt đầu làm việc.

Thẩm Chi Sơ cũng thấy được cô, hắn nắm thật chặt lưỡi hái trong tay, giữa mày nhiễm một mạt ý cười, ngay sau đó cong lưng bắt đầu cắt lúa mạch.

Nhóm người Triệu Chính Nam cũng đều thấy hắn, bởi vì có mâu thuẫn với nhà họ Thẩm, mấy anh em nhà họ Triệu khi đi ngang qua bên cạnh Thẩm Chi Sơ đều không có sắc mặt tốt, từng người bọn họ cầm lưỡi hái đến khu vực chính mình phụ trách.

Triệu Chính Đông cách Triệu Đào Hoa gần nhất, hắn uể oải ỉu xìu múa may lưỡi hái, nhỏ giọng lẩm bẩm nói: “Cũng không biết bao giờ có thể thu hoạch xong vụ thu, nếu còn làm không xong anh có thể mệt chết.”

Ở trong sách, Triệu Chính Đông là người thuộc dạng ham ăn biếng làm, tiêu chí của hắn chính là: ăn được ngủ ngon thân thể mới tốt, bất cứ việc gì phiền lòng đều không cần để ở trong lòng, như vậy là tốt nhất. Dù sao trời có sập xuống còn có cha mẹ cùng vợ hắn chống đâu~

Triệu Đào Hoa nghe được oán giận của Triệu Chính Đông, ở trong lòng cho ông anh trai này của mình một cái xem thường cực lớn, đặc biệt là loại nam nhân thích ăn cơm mềm này, cô chỉ có thể thử đem tam quan của anh trai sửa đúng lại xem sao.

“Anh trai, mấy hôm nữa em sẽ quản việc nấu cơm, món mà anh thích ăn nhất là gì?”

Vừa nghe đến cái chữ “Ăn” này, nháy mắt Triệu Chính Đông hai mắt tỏa sáng, dừng việc trong tay lại, tinh thần so với lúc nãy khá hơn rất nhiều, “Em gái, em định làm món ngon gì cho anh? Anh không kén ăn, em làm gì anh đều ăn.”

“Không được, anh phải nghĩ thật cẩn thận rồi nói cho em biết món ăn đặc biệt thích ăn là gì.”

Triệu Chính Đông không nghi ngờ lời của em gái mình, hắn thật sự nghiêm túc tự hỏi, sau một lúc lâu mới đến gần em gái, nhỏ giọng nói : “Kỳ thật, anh đặc biệt muốn ăn món thịt kho tàu, một nồi ta thịt nạc mỡ đan xen, đáng tiếc anh chỉ có thể nằm mơ, nhưng em ngàn vạn đừng mắng anh.”

Triệu Đào Hoa nâng mắt lên nhìn về phía hắn, giọng điệu nhàn nhạt nói: “Một nồi thịt kho tàu ít nhất muốn ba cân thịt, chúng ta ăn tết được chia thịt heo cũng chỉ có trên dưới mười cân, anh cũng thật dám nghĩ.”

“Anh cũng liền nói nói, nằm mơ lại không cần tiền.” Hắn gãi gãi tóc, lỗ tai có chút đỏ lên.

Triệu Đào Hoa thấy thế cố ý bán cái nút, “Bất quá sao, một nồi thịt kho tàu cũng không phải không thể thực hiện……”

“Gì? Em gái em thật sự có thể làm cho anh?!” Giờ phút này, Triệu Chính Đông cảm thấy bản thân giống như nghe được âm thanh của tự nhiên, biểu tình kia so với lúc hắn cưới vợ còn muốn hưng phấn hơn.

“Đương nhiên, về sau thức ăn trong nhà về tay em quản lý, em nói có thể nhất định có thể.” Triệu Đào Hoa nâng cằm lên biểu tình ngạo kiều, đưa ra điều kiện của mình, “Nhưng thịt này không thể ăn không trả tiền, anh đáp ưng một điều kiện của em mới được.”

“Em nói mau đi, chỉ cần có thịt, em bảo anh làm gì đều được!” Hiện tại trong đầu Triệu Chính Đông toàn bộ chỉ có nồi thịt kho tàu kia, chỉ cần có thịt ăn, liền tính làm hắn lập tức đi chết hắn cũng sẽ không do dự.

Tuy rằng biết ông anh trai này nhà mình là cái đồ tham ăn, Triệu Đào Hoa lại không nghĩ rằng phản ứng của hắn lớn đến như vậy. Triệu Đào Hoa duỗi tay chỉ về phía Thẩm Chi Sơ cách đó không xa nói: “Anh xem, người ta chăm chỉ như vậy, chỉ cần anh có thể giống như người trong đồn điền trong vụ thu hoạch kiếm đủ công điểm vậy thì em hứa làm cho anh nồi thịt này.”

Hiện tại mới bắt đầu và vụ thu hoạch thu, khoảng cách kết thúc còn một đoạn thời gian rất dài, một mặt là mỗi ngày muốn bỏ ra thể lực sống để làm việc, một mặt là nồi thịt kho tàu xa không thể với, làm cho Triệu Chính Đông lâm vào cảnh lưỡng nan, hắn không biết nên chọn như thế nào, “Em gái, thân thể của anh em lại không phải không biết, để cho anh kiếm công điểm giống như những người khác ở trong đồn điền, em có phải đang làm khó anh hay không?”

Triệu Đào Hoa đùa nghịch lưỡi hái trong tay, nhìn vào dáng người không tính là gầy yếu của ông anh trai mình, cảm thấy sắp bị hắn làm cho tức đến phát cười, cô lên tiếng : “Anh có thể lựa chọn không làm, như vậy ngược lại em còn có thể tiết kiệm được ba cân thịt heo đâu, khá tốt.”

“……” Triệu Chính Đông thấy việc này em gái không cho hắn thương lượng, chỉ có thể khẽ cắn môi, dậm chân một cái đồng ý xuống dưới, “Đồng ý! Anh làm! Vì thịt kho tàu anh bất chấp!”

“Anh không thể tìm người khác hỗ trợ làm việc, nếu để cho em phát hiện, vậy thì thịt này liền không tính.”

“Em yên tâm đi, anh không phải người như vậy.” Trong đầu Triệu Chính Đông mới vừa toát ra ý niệm muốn cho vợ mình hỗ trợ, đã bị Triệu Đào Hoa vô tình bóp tắt, để cho yên tâm, hắn da mặt dày nêu ý kiến : “Em gái, chuyện lớn như vậy có phải em nên viết một tờ giấy đảm bảo cho anh hay không? Nhìn vào giấy tờ anh cũng có động lực làm việc a.”

Triệu Đào Hoa yên lặng nhìn hắn, nhìn thẳng đến khi Triệu Chính Đông chột dạ trong lòng, hắn chuẩn bị mở miệng nhượng bộ, cô bỗng nhiên nhẹ nhàng gật đầu đồng ý với ý tưởng của hắn : “Viết cho anh một tờ giấy không phải không được, vừa lúc em cũng có thể bỏ ra được chút tiền này, nhưng nếu anh không làm được, vậy thì mùa đông tới anh không thể ở nhà ăn cơm.”

“……” Triệu Chính Đông vừa nghe lời này lập tức nóng nảy, “Vừa rồi em chưa nói có điều kiện này a ~”

Không cho hắn ở nhà ăn, hắn muốn đi đâu ăn? Cái cũng quá bắt nạt hắn đi!

“Nếu anh không đồng ý vậy thì quên đi!” Triệu Đào Hoa chắc chắn hắn sẽ đồng ý vì vậy liền bổ sung thêm, “Em vốn tính toán, nếu anh biểu hiện tốt còn khen thưởng thêm cho anh nửa cân thịt nữa đâu, thôi, xem ra là em làm khó người khác.”

Ba cân rưỡi thịt heo, thực sự là dụ hoặc rất lớn. Triệu Chính Đông chỉ do dự vài giây liền gật đầu đồng ý rồi.

Kế tiếp một buổi sáng, hắn giống như bị tiêm máu gà vậy, nhanh chóng cắt hết lúa mạch, tốc độ kia quả thực nhanh chóng đã vượt qua ba tên em trai của hắn.

Ba anh em nhà họ Triệu còn lại vẻ mặt đều buồn bực, bọn họ có điểm không rõ, ông anh cả nhà mình đột nhiên trở lên chăm chỉ lên, là có việc gì xảy ra sao?

Tới buổi trưa, mấy anh em kéo thân thẻ mỏi mệt về nhà ăn cơm trưa, còn chưa bước vào cửa nhà liền nghe thấy cách vách truyền đến một trận ồn ào.

Chu Minh Lan đang ghé vào đầu tường xem náo nhiệt, thấy bọn họ đã trở lại, bà vội từ từ trên tường nhảy xuống đem Triệu Đào Hoa cùng Triệu Chính Nam kéo hướng trong phòng, “Hai đứa mau vào phòng, mẹ nhưng cảnh cáo hai đứa a, thiếu quản nhàn sự cách vách.”

Hiện giờ nhà họ Triệu đã phân gia, cách vách nhà bọn họ chính là nhà lão nhị nhà họ Triệu, Triệu Chính Nam tò mò nhìn về phía bên kia rồi quay lại hỏi mẹ mình: “Nhà bọn họ bị sao? Sao động tĩnh lớn như vậy?”

Vì phòng ngừa hắn đi qua trộn lẫn, Chu Minh Lan gắt gao túm chặt cánh tay hắn sau đó mới giải thích, “Tôn Lan Hà đang ở bên đó nháo đâu, con không được đi!”

Nếu tên con trai này của bà đi qua, kia chẳng phải là chứng thực những lời đồn đãi vớ vẩn lan truyền khắp làng trên xóm dưới đó sao?

Nhưng Triệu Chính Nam lại không cho là như vậy, hắn nghĩ đến Tôn Lan Hà chỉ có một mình mang theo con nhỏ không dễ dàng, hắn dùng sức tránh thoát trói buộc của mẹ mình, “Mẹ, để con đi xem đi, vạn nhất thật sự xảy ra cái gì, Tiểu Tảng biết phải làm sao?”

Tiểu Tảng là con trai nhỏ của Tôn Lan Hà cùng Lưu Đại Mao, từ nhỏ liền không có cha, nếu mẹ lại xảy ra chuyện vậy thì thằng bé quá đáng thương.

“Tôn Lan Hà là đứa nói năng chua ngoa, cô ta làm sao có thể để cho mình bị ăn mệt? Con đi sang mới kéo chân sau cô ta đâu!” Chu Minh Lan tăng thêm lực tay, kiên quyết không buông tay, hai mẹ con mắt to trừng mắt nhỏ ai cũng không thuyết phục được ai.