Chu Minh Lan thấy hai anh em trò chuyện xong rồi, vội buông việc trong tay lặng lẽ đi đến bên canh Triệu Đào Hoa muốn biết bọn họ rốt cuộc trò chuyện cái gì?
Vì thế, Triệu Đào Hoa đem suy đoán của mình nói cho bà mẹ già nhà mình, tin tức này làm cho Chu Minh Lan kinh ngạc quá mức: “Con nói cái gì, anh hai con thích Tôn Lan khê?”
“Đúng vậy, hắn yêu thầm người ta không dám nói. Mẹ không thấy anh hai lúc vừa mới đi ra mặt đỏ a~ giốn như đít khỉ nha.”
“Nguyên lai là có chuyện như vậy……” Cái này làm cho Chu Minh Lan vui vẻ, chỉ cần không phải là Tôn Lan Hà, mặc kệ là dạng con gái nào bà đều có thể tiếp nhận.
là gì dạng cô nương cô đều có thể tiếp thu.
Hiện giờ khúc mắc được mở, thái độ của bà đối với Triệu Chính Nam thay đổi 180°, lúc ăn cơm bà còn cố ý thêm cho hắn nhiều thêm nửa miếng khoai lang, cái này làm cho Triệu Chính Nam có chút thụ sủng nhược kinh, vì thế thừa dịp ăn xong cơm sáng hắn trộm hỏi Triệu Đào Hoa đây là có chuyện gì?
Triệu Đào Hoa thấy vẻ mặt hắn mờ mịt, liền cười ngâm ngâm nói: “Mẹ biết người anh thích là Tôn Lan Khê, cho nên về sau mẹ sẽ không quản chuyện của anh nữa.”
“Gì?!” Triệu Chính Nam trừng lớn hai mắt, nhịn không được giương giọng chất vấn nói: “Sao em có thể nói bừa đâu? Anh lúc nào thích cô ấy?”
Triệu Đào Hoa trên mặt treo cười, căn bản không đem tức giận của hắn coi là gì. Cô cảm thấy một kẻ thẳng nam như hắn không hiểu tình yêu, cần phải lừa cùng dỗ dành ép hắn một chút mới được, bằng không hắn nhất định sẽ phải cô đơn cả đời a.
“Không nói như vậy nên nói như thế nào? Nếu anh còn muốn tiếp tục giúp đỡ hai mẹ con nhà kia, cũng chỉ có thể giống như em nói dối mẹ như vậy mà thôi.”
“……” Triệu Chính Nam nhăn chặt mày rậm lâm vào trầm từ, sau một lúc lâu hắn mới hỏi : “Kia, vạn nhất ảnh hưởng đến thanh danh của Tôn Lan Khê thì làm sao?”
“Anh chỉ là yêu thầm người ta mà không thổ lộ, có thể có ảnh hưởng gì đến cô ấy? Lại nói, chuyện này trừ trời biết, đất biết chỉ có em cùng mẹ biết, mẹ với em cũng không phải là người miệng đại tuyên dương khắp nơi a ~”
Triệu Chính Nam gắt gao nhíu mày, trong khoảng thời gian ngắn không nghĩ được ý này của em gái mình là đúng hay không đúng…
Bởi vì hiện tại còn chưa tới thời gian chính thức thu hoạch vụ thu, sau khi ăn xong cơm sáng, bốn tên con trai nhà lão tứ họ Triệu tất cả đều ra cửa, bọn họ cụ thể đi đâu, Triệu Đào Hoa hoàn toàn không biết gì cả.
Việc trong nhà cũng không cần cô nhúng tay, cô chỉ có thể trở lại phòng mình, lóe tiến không gian, tiếp tục nghiên cứu phần thưởng mình đã rút được từ đĩa quay.
Hiện giờ trong tay cô có một lọ dầu mè, hai mươi quả trứng gà cùng mười cân thịt ba chỉ, nhưng mấy thứ này lại không thể đều lấy ra tới.
Cái này làm cho cô sinh ra một tí xíu tâm tư đầu cơ trục lợi, chỉ có chính mình kiếm tới tiền thì những thứ tốt này mới có thể đưa ra ngoài ánh sáng.
Lúc này, trên một đoạn đường đất ở đồn điền Đông Sơn.
Triệu Chính Nam cùng Triệu Chính Đông ngồi xổm trong cỏ dại ven đường, bốn tròng mắt nhỏ gắt gao nhìn chằm chằm một cái hố trên đường đất cách đó không xa.
Theo mặt trời càng lên càng cao, chung quanh cũng nóng bức lên theo.
Thân thể Triệu Chính Đông yếu ớt không chịu nổi thời tiết như vậy, hắn nâng tay lên lau một phen mồ hôi trên trán, thở hồng hộc nói: “Sao còn không có ô tô đi qua a? Anh có phải tính sai ngày rồi hay không?”
Triệu Chính Nam nghe tiếng quay đầu, trong giọng nói có chút lạnh lẽo : “Là mày một hai đòi tới, nếu mày không chịu nổi chúng ta liền trở về đi.”
Sợ hắn thật muốn đi, Triệu Chính Đông chỉ có thể cường chống thân thể suy yếu của mình, cười làm lành nói: “Đừng a, chúng ta lại kiên trì trong chốc lát, vạn nhất mới vừa đi xe liền tới, như vậy không có lời.”
Lại mười phút nữa trôi qua, liền ở thời điểm hai người đều sắp mất đi kiên nhẫn, rốt cuộc có một chiếc xe vận tải lớn chậm rãi chạy về phía bên này.
Tiếng xe “Rầm rầm” chấn đến lỗ tai người phát đau.
Khi nó sắp sửa đi qua cái hố hai anh em nhà họ Triệu không tự giác thẳng thắn sống lưng, trong mắt nhiều thêm vài phần khẩn trương.
“Lộp bộp, lộp bộp” hai cái, xe vận tải đi qua, phía sau ô tô lại không rớt xuống bất cứ thứ gì.
Một cổ mất mát nảy lên trong lòng, Triệu Chính Đông nhịn không được hùng hùng hổ hổ nói: “Phí thời gian chờ cả nửa ngày, phi ~ thật xui xẻo!”
Triệu Chính Nam đỡ cái chân què đứng lên, trên mặt hắn không lộ ra vui buồn.
“Lần tới lại có việc này đừng tìm em, em chỉ đi cùng anh lúc này đây.”
Hiện giờ cái gì cũng chưa nhặt được không nói, hắn còn mất đi đồng bạn cùng nhau tới, Triệu Chính Đông tức giận từ trong bụi cỏ đứng lên, bất mãn lẩm bẩm : “Lần tới tao cũng không tới nhặt, đúng là loại ô tô rách nát.”
Hôm nay bọn họ sẽ đến nơi này ngồi xổm chờ là bởi vì không lâu trước đó, Triệu Chính Đông trong lúc vô tình ở chỗ này nhặt được quá một bó rau hẹ lớn, từ lúc đó hắn luôn muốn có thể nhặt được thêm một lần. Đáng tiệc không như hắn mong muốn, hắn đã tới chỗ này năm sáu lần, nhưng vẫn không nhặt quá được bất cứ thứ gì.
“Muốn em nói, anh chính là kẻ đã chiếm tiện nghi còn không thấy đủ, em đã tận tình tận nghĩa, lần sau em không cùng anh đi làm cái việc mất mặt này nữa.”
Nếu không phải xem ở đối phương là anh trai của mình, Triệu Chính Nam tuyệt đối sẽ không tới nơi này mất mặt xấu hổ.
Sợ về sau gặp được chuyện gì hắn thật sự không đi cùng với mình, trên mặt Triệu Chính Đông tươi cười xếp thành nếp gấp nhỏ, “Anh biết chú so với lão tam lão tứ kia đủ dũng khí, chút nữa về nhà anh bảo chị dâu luộc ít củ lạc chúng ta uống chút rượu, về sau có việc gì anh lại tìm chú.”
“Anh mau mất hy vọng đi, ăn ké chột dạ, em không giống anh, em không thèm như vậy.”
“……”
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, đi dọc theo đường thôn rất nhanh đã đi đến cửa nhà của Vương Nhị mặt rỗ.
Dưới gốc cây hòe trước cửa, Triệu Chính Tây cùng Triệu Chính Bắc đã sớm ngồi chờ ở nơi đó, nhìn thấy hai người này tay trống trơn đi về liền đoán được lần này bọn họ lại không thu hoạch được gì.
“Thế nào? Thẩm Thiên Bách có ở bên trong không?” Triệu Chính Nam đi đến trước mặt hai em trai liền dừng lại bước chân, trên thân toàn là lệ khí.
Triệu Chính Tây nhìn về phía hắn yên lặng gật đầu, “Cái tên anh họ của hắn xuống nông thôn làm thanh niên trí thức cũng ở trong.”
Có tin chính xác, Triệu Chính Nam dẫn đầu cất bước, phá hỏng cửa ngõ nhà Vương Nhị mặt rỗ đi vào bên trong, ba anh em khác cũng theo sát phía sau hắn.
Trận trượng này vừa nhìn thấy chính là đến gây sự, có hàng xóm nhìn thấy như vậy tất cả đều ghé vào đầu tường nhìn một cái xem chỗ này có chuyện gì.
Đến khi mấy người trong phòng nghe được động tĩnh bên ngoài, lập tức đem bài poker ở trong tay dấu tốt, sau đó tất cả đều dài cổ nhìn ra bên ngoài, liền sợ đối phương là người tới kiểm tra.
Làm chủ nhà, Vương Nhị mặt rỗ từ trên giường đất nhảy dựng lên, nhảy đến trên mặt đất, trong miệng đã bắt đầu hùng hùng hổ hổ nói: “Ai a? Dám đá cửa nhà tao, có phải chán sống hay không?”
Chỉ là tiếng mắng này sau khi nhìn thấy người từ bên ngoài tới là ai nháy mắt tắt lửa, trên mặt nhanh chóng thay lên tươi cười xán lạn: “Anh Chính Nam a, sao lại là anh? Mau, mau vào ngồi.”
Triệu Chính Nam làm lơ biểu tình thay đổi kia của hắn, dùng cằm chỉ vào trong phòng : “Đem Thẩm Thiên Bách kêu ra tới, tao tìm hắn tâm sự.”
Nghe thấy hắn đến là vì Thẩm Thiên Bách, Vương Nhị mặt rỗ nháy mắt đã hiểu chuyện là như thế nào. Hắn cực cừ nịnh nọt nhanh chóng gật đầu đồng ý, ngay sau đó nhanh chân đi vào bên trong gọi người.
Trong phòng Thẩm Thiên Bách như thế nào cũng chưa nghĩ đến, hiện giờ mình cũng đã mất công việc, người nhà họ Triệu còn không buông tha cho hắn, hắn chỉ có thể quay đầu cầu xin giúp đõ từ chỗ Thẩm Chi Sơ đang ngồi bên cạnh.
“Anh, nhà họ Triệu khinh người quá đáng, anh có thể giúp giúp em hay không?”
Về việc từ hôn, Thẩm Chi Sơ vẫn luôn không đồng ý với cách làm của Thẩm Thiên Bách, vì vậy sau khi trầm mặc một lát hắn nghiêm mặt hỏi : “Em có phải lại trêu chọc gì bọn họ hay không?”
Bị anh họ nhà mình nghi ngờ, Thẩm Thiên Bách chỉ cảm thấy đặc biệt ủy khuất, “Không có! Em có thể thề!”
Liền ở lúc bọn họ nói chuyện, bốn anh em nhà họ Triệu bởi vì không kiên nhẫn đợi ở bên ngoài liền đã xông vào.
Chính cái gọi là kẻ thù gặp mặt hết sức đỏ mắt, Triệu Chính Nam khi nhìn thấy Thẩm Thiên Bách kia, trong nháy mắt nắm tay hắn cũng đã ném qua đi.
Mấy người cùng đánh bài ở trong phòng thấy thế, nào dám tiếp tục ngốc đi xuống, ai cũng sôi nổi tìm lý do chạy trốn, căn bản không ai muốn ở lại hỗ trợ Thẩm Thiên Bách.
Mắt thấy ông em họ nhà mình sắp bị đánh, Thẩm Chi Sơ vội bắt lấy cánh tay Triệu Chính Nam, lên tiếng khuyên nhủ: “Người anh em, có chuyện gì chúng ta nói chuyện, đừng động thủ.”
“Mày là ai a? Thức thời cút sang một bên cho tao, nơi này không có chỗ cho mày nói chuyện.”
Dám khi dễ người nhà họ Triệu hắn, liền tính là thiên vương lão tử tới cũng đều không được!
Bốn đấu với haim rõ ràng hai anh em hắn không có phần thắng.
Thẩm Chi Sơ nhìn về phía bốn anh em này, giọng nói vẫn bình tĩnh như cũ : “Tôi là anh họ hắn, chuyện của hắn tôi cũng có nghe qua, tâm tình của mấy anh tôi có thể hiểu, nhưng dùng võ giải quyết không được bất luận vấn đề gì, liền tính bọn tôi để cho các anh đánh một trận lại có thể thế nào? Như vậy liền hết giận?”
Bọn người Triệu Chính Nam đều là kẻ thô thiển, nghe không hiểu này đó đạo lý lớn, mày rậm của hắn nhíu chặt, tránh ra trói buộc của đối phương, vẫn đem nắm tay ném vào trên mặt Thẩm Thiên Bách, “Đừng ở chỗ này nói mấy câu đánh rắm! Lăn qua một bên đi.”
Ba anh em khác thấy thế ùa lên, chớp mắt bọn họ liền đem Thẩm Thiên Bách ấn ngã xuống đất tay đấm chân đá.
“……” Thẩm Chi Sơ không phải người hiền lành gì, từ nhỏ đến lớn hắn ở trong đại viện không thiếu lần cùng người khác đánh nhau ẩu đả, nhưng lần này lại là lần đầu nhìn thấy cách đánh nhau hoang dã như vậy, nói đánh liền đánh, căn bản không hiểu cái gì gọi là tiên lễ hậu binh (Trước dùng lễ nghĩa, nếu không được mới dùng vũ lực)
Thẩm Thiên Bách bị đè ở trên mặt đất đau đến kêu thẳng “Ai u”, hắn thấy ông anh họ nhà mình vẫn còn đứng nguyên tại chỗ đó không hỗ trợ, hắn tưởng mở miệng cầu cứu, nhưng nắm tay của anh em nhà họ Triệu giống như mưa đá, nện xuống người hắn căn bản không cho hắn cơ hội cầu cứu.
Năm phút sau, Thẩm Chi Sơ thấy mấy người này hẳn là đã đánh đủ, lúc này hắn mới tiến lên can ngăn : “Mấy người đừng đánh nữa, còn đánh liền phải nháo mạng người.”
Nhóm người Triệu Chính Nam xác thật cũng đều đánh đủ rồi, thấy mặt của cái tên Thẩm Thiên Bách kia sưng giống như một cái đầu heo đều ghét bỏ mà buông lỏng tay.
“Phi! Mày là cái loại gì! Về sau cách em gái tao xa một chút, bằng không, bọn tao thấy mày một lần đánh một lần!”
Đến khi bốn người đi rồi, Thẩm Chi Sơ cong lưng đem Thẩm Thiên Bách đỡ lên, đến khi hắn nhìn thấy mặt em họ giống như đầu heo thì không khỏi phì cười : “Chú nói đây là tội gì đâu? Nếu chú không thích con gái nhà người ta liền sớm nói chia tay, lại làm gì một hai phải chân đứng hai thuyền?”