Vào thời gian thu hoạch vụ thu, mọi ngời ở nơi này đều đem của cải cắt thành từng lát giống nhau. Các lát của cải này sẽ được vắt lên trên sao đặt dưới ánh mặt trời phơi nắng. Sau khi phơi khô xong, củ cải khô đó sẽ được ngâm nước tương cùng dấm coi như một món rau muối.
Giống cách làm ướp chua của Triệu Đào Hoa rất ít thấy, thế cho nên Triệu Chính Nam cũng không nhận ra được trông chậu men sứ của em gái là cái gì.
Triệu Đào Hoa trực tiếp đem chậu sứ đưa tới trong tay hắn, trên mặt chính là vui mừng khó có thể nén xuống, vì trước khi ra khỏi phòng, cô rút thăm trúng thưởng được đến mười cân năm hoa thịt heo ha!
Mười cân a ~ cô thật sự đã phát tài!
“Đây là củ cải ướp đường dấm, buổi sáng cho anh ăn cùng với cơm.”
Triệu Chính Nam theo bản năng nhận lấy chậu sứ của em gái, hắn duỗi tay lấy một lát củ cải lên nếm một ngụm, chua chua ngọt ngọt thực ngon miệng, cùng món củ cái muối bình thường hoàn toàn không giống nhau.
Liền khi hắn định cầm chậu củ cái ướp mang đi phòng bếp lấy đồ ăn cùng thì Triệu Chính Đông nghe thấy mùi vị thấu lại đây, “Đào Hoa, đây là củ cải muối? Em cũng quá bất công, sao không cho anh cả một chút đâu?”
Bởi vì quá hưng phấn, Triệu Đào Hoa sớm đã quên mấy mất ông anh trai khác của mình, cô lộ ra một nụ cười nhẹ, chống chế : “Anh muốn ăn liền trực tiếp ăn, em cũng chưa nói chỗ củ cải này toàn bộ đều chỉ có anh hai được ăn.”
Bản thân Triệu Chính Đông chính là người thích ăn ngon, hắn cũng không khách khí mà cầm lấy một mảnh củ cải, nháy mắt biểu tình trở nên vô cùng khoa trương, “Đây là em làm? Lại chua lại giòn, nếu có thể có một chén cơm gạo kia quả thực tuyệt!”
Triệu Đào Hoa gât đầu như gặp được tri âm, đối với ông anh cả tiện nghi này nhiều thêm một chút ấn tượng tốt : “Đúng vậy, đáng tiệc nhà ta không có gạo.”
Hai cái đồ tham ăn nhìn đối phương, không hẹn cùng phát ra một tiếng thở dài.
“……” Triệu Chính Nam kẹp ở giữa bọn họ, rất là vô ngữ.
Còn không phải là một chậu củ cải sao? Còn muốn ăn với cơm tẻ?
Hai người này cũng thật dám nghĩ…
Lúc này, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến một trận tiếng đập cửa, Triệu Đào Hoa đầu tiên là nhìn thoáng qua sắc trời, sau đó mới mang theo vẻ mặt đầy nghi hoặc đi ra khỏi phòng mở cửa.
Ngoài cửa là hai cô gái, hai người này cô không biết bất cứ ai a.
Trong đó một cô gái trông có vẻ lớn tuổi hơn khi nhìn thấy Triệu Đào Hoa ra mở cửa trên mặt cô ấy chất đầy ý cười, “Đào Hoa, anh hai cô ở nhà sao? Tôi tìm hắn có chút việc.”
Triệu Đào Hoa vừa định hỏi hai cô là ai, Chu Minh Lan không biết từ chỗ nào đột nhiên vụt ra tới, giọng bà mang theo cảm xúc không tốt nói : “Các cô tới nhà tôi làm gì? Tôn Lan Hà, cô lại tìm thằng hai nhà tôi làm gì?”
Tôn Lan Hà xấu hổ cười, gọi một tiếng “Thím”, sau đó đem một rổ trứng gà đang cầm trong tay đưa qua : “Cháu cùng em gái đến gặp Chính Nam, rốt cuộc trước đó hắn vì em gái cháu mới bị thương.”
Tôn Lan Khuê đang đứng một bên liền vội vàng gật đầu, trên khuôn mặt nhỏ trắng nõn sạch sẽ tràn ngập xin lỗi : “Thím, mấy ngày hôm trước cháu bị việc khác làm trì hoãn nên mới không tới xem anh Chính Nam, hiện tại anh ấy như thế nào ạ?”
“Hắn khá tốt, tâm ý của hai người tôi nhận, còn đồ vật thì hai người mau mang về đi.” Chu Minh Lan nhìn hai chị em đứng trước mắt mặt mình vẫn đem thân thể che lại cửa, tính toán không mời bọn họ đi vào.
Tôn Lan Hà thấy thế, chỉ có thể đem trứng gà lại đẩy đẩy về phía trước, “Trứng gà này thím nhận, chúng chạu liền đi.”
Mà Chu Minh Lan liếc mắt một cái nhìn rổ trứng gà vẫn không nhận, thái độ cực kỳ kiên định.
Đối phương bất đắc dĩ, chỉ có thể mang theo em gái nhà mình xoay người rời đi.
Triệu Đào Hoa ở bên cạnh nhìn toàn bộ, cô có chút không rõ ràng tình huống này cho lắm.
Trong sách chỉ nhắc tới chân Triệu Chính Nam bị thương, lại không viết nguyên nhân vì sao hắn lại bị thương?
Triệu Đào Hoa liền chớp chớp mắt đẹp về phía mẹ mình, bát quái ở đáy mắt giống như ngọn lửa thiêu đốt hừng hực.
Chu Minh Lan hắc trầm khuôn mặt, vội vàng đi vào nhà ở duỗi tay liền kéo lên lỗ tai Triệu Chính Nam.
“Đi! Cùng mẹ ra đây!”
“Mẹ, có chuyện gì bình tĩnh nói, mẹ đừng động thủ a.” Triệu Chính Nam chỉ dám dùng tay nắm lấy cánh tay Chu Minh Lan đang kéo tai mình, căn bán không dám dùng sức giãy giụa, như vậy nào còn có phong thái uy phong thường thường của một kẻ thường xuyên đánh nhau trong thôn?
“Mẹ không có cách nào bình tĩnh nói chuyện với mày, mau cút ra đây.” Chu Minh Lan không có ý tứ buông tay, hai người một trước một đi về phía nhà chất củi bên ngoài, những người nhà họ Triệu khác căn bản không ai dám cản.
“Đào Hoa, đem chổi lông gà nhà ta lấy tới cho mẹ!”
“Vâng!” Triệu Đào Hoa tuân lệnh, chạy nhanh gỡ xuống chổi lông gà đang treo trên tường chạy qua đi.
Đang đứng gần Triệu Đào Hoa nhất là Triệu Chính Đông, hắn thấy hành động của cô, chạy nhanh nhỏ giọng ngăn cản nói: “Em thật đúng là lấy a? Ngoạn ý nhi này đánh người nhưng đau.”
Bốn anh em hắn chính là bị đánh từ nhỏ tới lớn, Triệu Đào Hoa không đồng cảm được cảm giác này của bọn họ, cô mở tô đôi mắt một cách vô tội, giọng nói rất bất đắc dĩ: “Chính là mẹ bảo em lấy, em không dám không lấy a.”
Nghĩ đến tính tình của mẹ mình, Triệu Chính Đông hoàn toàn im tiếng.
Triệu Đào Hoa hưng phấn cầm theo chổi lông gà chạy chậm về phía nơi bát quái kia.
Trong phòng chất củi, hai tay Chu Minh Lan chống nạnh, chịu đựng tức giận chất vấn nói: “Mày làm sao có thể có gì liên quan tới Tôn Lan Hà? Trước đó mẹ đã nói như thế nào với mày?”
Nghe mẹ nhắc tới tên người này, Triệu Chính Nam rốt cuộc hiểu được đây là vì sao, hắn túm tay bà, giọng nói cực kỳ bất đắc dĩ, “Mẹ, Lưu Đại Mao là bạn tốt của con, con xem ở mặt mũi hắn mới chiếu cố cô ta, hai chúng con thật sự không có gì, sao mẹ lại không tin con?”
“Cô ta một cái quả phụ mang theo con nhỏ xác thật không dễ dàng, nhưng người ta vẫn còn có nhà mẹ đẻ, đâu cần đến sự chiếu cố của mày? Nếu có tin đồn nhảm nhí nào truyền ra về sau ai còn dám gả cho mày?”
Triệu Chính Nam là một tên thẳng nam rất coi trong tình nghĩa, hắn không có cách nào hiểu được lo lắng của mẹ mình, vì vậy hắn không thể đưa ra bất cứ lời bảo đảm nào, chỉ có thể mềm giọng trấn an bà : “Mẹ yên tâm đi, tương lai con nhất định lấy một cô vợ mông to, một cô vợ sinh đẻ tốt về cho mẹ.”
Tôn Lan Hà lớn lên nhỏ gầy, mông cũng không lớn. Chu Minh Lan nghe được lời này, trong lòng thoải mái một chút, sắc mặt cũng đi theo hòa hoãn một ít. Đến khi Triệu Đào Hoa mang theo chổi lông gà lại đây, không khí đã không còn khẩn trương như vậy, nhưng Chu Minh Lan vẫn nhận lấy chổi lông gà muốn một lời nói chắc chắn của con trai.
“Hôm nay, mày đứng trước ông trời cùng em gái mày thề đi, từ nay về sau cách xa Tôn Lan Hà 5m không được tới gần. Nếu mày không làm được, mẹ mày là tao sẽ bị thiên lôi đánh xuống chết không tử tế được!”
“……”
“……”
Hai anh em đứng trong phòng chứa củi bị lời thề độc của bà mẹ mình làm cho hoảng sợ.
Triệu Chính Nam tuy nói cả ngày đánh nhau ẩu đả, nhưng lại là đứa con cực kỳ có hiểu, nếu Chu Minh Lan bắt hắn lấy việc sống chết của hắn ra thề, hắn nhất định chẳng thèm để ý. Nhưng hiện tại, bà lại dùng chính tính mạng của mình bắt hắn thề, đây chính là uy hϊếp đánh thẳng vào Triệu Chính Nam ……
Lúc này, hắn khổ một khuôn mặt không có biện pháp, chỉ có thể đem ánh mắt nhìn về phía Triệu Đào Hoa, muốn nhờ đối phương giúp chính mình một phen.
Triệu Đào Hoa nhận được ánh mắt xin giúp đỡ của anh hai, cô cũng không biết hỗ trợ như thế nào, vì thế liền ho nhẹ một tiếng đánh vỡ tình cảnh nỏ đã lên dây, “Mẹ, không bằng để con cùng anh hai tâm sự một chút đi.”
Nghĩ đến việc hai anh em này gần đây ở chung đến không tồi, Chu Minh Lan lạnh nhạt gật gật đầu, sau đó đi phòng bếp chờ đợi đáp án.
Triệu Chính Nam gặp người đi rồi, như sống sót sau tai nạn nhẹ nhàng thở ra.
“Em gái, lần này cảm ơn em.”
“Anh cùng bọn họ rốt cuộc là như thế nào nhà? Vì sao trước đây em không nghe hai người nói qua?”
Trong trí nhớ của nguyên thân, thật sự không tồn tại người tên Tôn Lan Hà này, nói cách khác việc giữa anh hai cùng cô ấy tất cả người nhà họ Triệu cũng chỉ có một mình Chu Minh Lan biết.
Nhắc tới cái này, Triệu Chính Nam rất là bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể thô sơ giản lược nói qua một lần tất cả những gì mình đã trải qua.
Sau khi thu hoạch vụ thu năm ngoái, người bạn tốt của hắn Lưu Đại Mao bởi vì ra ngoài ý muốn mà chết, chỉ để lại một đứa con trai hai tuổi cùng vợ gian nan sinh sống. Là một người bạn tốt của Lưu Đại Mao, Triệu Chính Nam không có biện pháp trơ mắt nhìn bọn họ chịu khổ chịu nhọc, vì thế lâu lâu liền sẽ giúp bọn họ những việc tốn sức trong khả năng cho phép, liền bởi vì như vậy, hắn liền bị mẹ già nhà mình cho rằng hắn có ý tưởng khác với người ta.
Đặc biệt là sau khi bởi vì em gái của Tôn Lan Hà hắn bị thương chân, hiểu lầm này của mẹ hắn ngày càng trở lên nghiêm trọng, cho nên mới có một màn như vừa rồi.
“Anh là như thế nào bị thương nha? Có thể nói một chút với em sao?” Lúc này Triệu Đào Hoa đã não bổ vài phiên bản chuyện xưa, bộ nào cũng đều là một tuồng ngôn tình xuất sắc tuyệt luân.
Bởi vì lòng hiếu kỳ của Triệu Đào Đào quá nặng, hai mắt đẹp lấp lánh, giống như sao trời lông lẫy.
Triệu Chính Nam thấy em gái muốn nghe như vậy, sau khi trầm mặc một cái chớp mắt hắn liền hàm hồ nói: “Kỳ thật chút thương này không có gì, chỉ cần nghỉ ngơi mấy ngày liền tốt, mẹ nghĩ đến quá nghiêm trọng đi.
Đều nói thương gân động cốt một trăm ngày, Triệu Đào Hoa cúi đầu nhìn cái chân tàn kia của hắn không đồng ý, nói : “Nếu không cẩn thận anh liền què, xem xem về sau anh làm sao có thể cùng người khác đánh nhau?”
“Mau nói đi, như thế nào bị thương? Anh hùng cứu mỹ nhân?” Cô ngẩng đầu bỡn cợt nhìn về phía hắn, ngữ khí cực kỳ chắc chắn.
Tôn Lan Khê người cũng như tên, văn tĩnh ôn nhu, lớn lên lại thập phần xinh đẹp, các nam nhân thích một cô gái như vậy cũng rất bình thường.
“Gì anh hùng cứu mỹ nhân? Em đừng nói bừa!” Triệu Chính Nam gãi gãi quả đầu ngắn của mình , lỗ tai đã trở nên đỏ bừng.
Hắn bị thương là bởi vì vừa vặn đυ.ng phải Tôn Lan Khuê bị lưu manh đùa giỡn ở trấn trên, cô ấy là người của đồn điền Đông Sơn, hơn nữa lại là cô em vợ của Lưu Đại Mao, hắn đương nhiên không thể ngồi yên coi như không nhìn đến đi?
Vì thế hắn liền cùng mấy tên lưu manh đó đánh nhau một trận.
Bởi vì hắn nhất thời sơ sẩy mới có thể bị thương ngoài ý muốn như vậy, bằng không mấy tên lưu manh giống như gà con kia không phải là đối thủ của hắn.
Bất quá mặc kệ hắn giải thích như thế nào, cô em gái nhà hắn đều nhận định hắn yêu thầm Tôn Lan Khê nên mới để cho bản thân bị thương. Cái này làm cho hắn vừa tức lại vừa bất đắc dĩ, cuối cùng Triệu Chính Nam chỉ có thể sờ sờ chóp mũi, khập khiễng đi ra khỏi phòng chứa củi.
Triệu Đào Hoa đi theo phía sau hắn, tâm tư chuyển a chuyển, chính là cảm thấy ông anh trai thẳng nam này của mình chính là thích người ta mà không tự biết.