Bà ngoại từ đây liền có khúc mắc, sợ cháu gái không gả chồng thì khổ cả đời, lại cũng sợ gả phải kẻ không tốt, sẽ bị hôn nhân tra tấn.
Chọn tới chọn lui, Hề Lan Dự là người đầu tiên bà giới thiệu cho Ninh Chi đi xem mắt.
Ninh Chi thỏa hiệp, trong lòng thở dài:
“Chờ anh ấy xong việc con sẽ gọi thử xem.”
……
Buổi tối, Ninh Chi tắm rửa xong, trò chuyện với bà ngoại một lúc, sau đó về phòng ngủ.
Cô không có Wechat của Hề Lan Dự, do dự nửa ngày, click mở khung tin nhắn của anh.
Tin nhắn vẫn còn dừng lại ở lần trước, khi cô hẹn anh ta đến nói chuyện kỹ hơn.
Cũng tâm tình thấp thỏm tương tự lúc đó, Ninh Chi tính toán chiến thuật, uống một ngụm nước, suy nghĩ trước sau một lúc lâu, sửa đi sửa lại tin nhắn, cuối cùng gửi đi.
[ Hề tiên sinh, lần trước anh nói sẽ phối hợp giúp tôi, hiện tại vẫn sẽ giữ lời chứ? ]
Tận đến sáng sớm hôm sau, Ninh Chi mới nhận được tin nhắn đáp lại của Hề Lan Dự.
[ Xin lỗi Ninh tiểu thư, hiện tại tôi đang không ở trong nước, lần này chỉ sợ thời gian không được. ]
Ninh Chi nghĩ nghĩ, chất nhất hỏi:
“Cho hỏi chừng nào thì anh về nước? Nếu thuận tiện, liệu tôi có thể đến đón anh không?”
Điểm thiệt trong việc nhắn tin đó là khi mình là người nóng lòng nhận được hồi đáp, người kia lại chậm chạp không có tin tức gì.
Hề Lan dự không nói rõ rốt cuộc anh ta đang ở nước nào, Ninh Chi cũng không có cách nào biết được nơi anh ta ở lúc này là ban ngày hay ban đêm, sợ rằng gọi điện thoại sẽ quấy rầy lúc anh làm việc hoặc nghỉ ngơi. Rối rắm một lúc, cô đành phải đi làm.
Bác sĩ hướng dẫn Kỷ Tư Hà biết bà ngoại Ninh Chi đến đây, dặn dò cô là bà tuổi đã lớn, có thời gian thì nên đưa đến bệnh viện làm kiểm tra sức khỏe toàn diện.
Ninh Chi đáp lại một tiếng, tan tầm về nhà thuận miệng đề xuất với bà ngoại.
Ninh Tương Lan không muốn:
“Thân thể ta thật sự khỏe, lãng phí tiền để làm cái gì?”
Bà ngoại không hề ý thức về vấn đề này, Ninh Chi khuyên can mãi, cuối cùng không có biện pháp nào, đành ra đòn sát thủ:
“Mẹ của con năm đó cũng như vậy, đến giai đoạn cuối mới phát hiện. Bà ngoại có thể coi như vì con, làm con yên tâm được không?”
Ninh Mạn là khúc mắc lớn của bà ngoại cô, cho dù qua đi nhiều năm, nhắc lại vẫn như cũ, khó có thể thản nhiên.
Ninh Tương Lan trầm mặc sau một lúc lâu, không cố chấp thêm nữa.