Anh tựa mình vào một bên xe mà hút thuốc, cử chỉ lười nhác, hai chân bắt chéo, tay cầm chiếc bật lửa bằng bạc nhãn hiệu S.T Dupont, châm một điếu thuốc.
Anh ta lớn lên thật điển trai. Ngay khi Ninh Chi bước tới, đã thấy không ít nữ sinh hướng ánh mắt lên người anh mà dò xét.
Nhưng quả thật khí chất của Hề Lan Dự quá lạnh lẽo, đẹp mấy cũng chỉ dám đứng nhìn, tuyệt nhiên không có ai dám bước đến gần quấy rầy.
Sau khi lên xe, Ninh Chi và anh cùng ngồi ở ghế sau. Chiếc ghế rộng đến nỗi dường như có thể nhét cả dải ngân hà vào khoảng trống giữa hai người.
Hề Lan Dự tựa khuỷu tay lên bệ cửa sổ, xe ô tô phóng như bay, anh không có cảm xúc gì, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Ninh Chi cũng không nói gì, không khí trên đường chẳng hề giống đi đăng ký kết hôn, ngược lại càng giống ra tòa ly hôn hơn.
Bên trong xe lúc nào cũng tràn ngập mùi hương tuyết tùng dễ chịu, mát lạnh khô ráo, giống hơi thở đầu tiên của mùa đông khi ta bước ra ngoài.
Ninh Chi khép mắt lại, đầu ngón tay vô ý nắm chặt túi xách.
26 năm sống trên đời, đây là chuyện khác người nhất cô từng làm.
Nhưng mà, có lẽ do khoảng cách năng lực của hai người quá lớn, hoặc cũng có lẽ do trông anh ta có vài phần đáng tin cậy.
Không ngờ Ninh Chi lại bình tĩnh như thế này.
Sự bình tĩnh này vẫn giữ nguyên cho đến khe chiếc xe dừng ở bãi đỗ xe ngầm trong trung tâm thành phố Bắc Thành.
Ninh Chi nghiêng đầu:
“Không đi chụp ảnh sao?”
Đây không phải địa điểm cô định chụp ảnh.
Hề Lan Dự mở mắt, đẩy mặt kính lên, tiếng nói chứa một chút âm khàn khàn:
“Đi mua nhẫn trước.”
Hai mắt giao nhau, Ninh Chi mở miệng, dùng giọng nói lạnh lùng:
“Chúng ta đâu có kết hôn thật, không cần thiết phải mua cái đó.”
Hề Lan Dự nhìn cô một cái, không đồng tình:
“Chỉ là đạo cụ diễn xuất mà thôi.”
Bác sĩ khoa ngoại không tiện đeo trang sức, Ninh Chi cũng không phải người yêu thích trang sức vòng vèo, chẳng lý do gì mà phải mua một cái nhẫn, cô liền cảm thấy phiền toái.
Cô kiên trì:
“Sau này lúc nào cần thì mua, không được sao?”
Hề Lan Dự đã mở cửa xuống xe, nghe thấy thế, không mặn không nhạt liếc mắt nhìn qua cô một cái.
Ngay lập tức, Ninh Chi nhận ra những lời mình vừa nói còn mang ý nghĩa khác, chữa cháy cho bản thân:
“Mà thực ra làm gì có lúc nào cần.”
Không thay đổi được ý định của Hề Lan Dự, Ninh Chi chỉ còn cách xuống xe, cô không muốn tiêu pha quá nhiều, cuối cùng chỉ chọn một đôi nhẫn I-PRIMO, kiểu dáng đơn giản, giá cả cũng phù hợp.
Ninh Chi đeo thử nhẫn lên ngón tay, xúc cảm lạnh lẽo rất rõ ràng. Thời khắc ấy cô mới bắt đầu cảm nhận được sự hiện hữu của cuộc hôn nhân này.