Cơn nổ nhè nhè lan rộng ra một khoảng rất lớn, bắt đầu từ tim theo mạch máu lan ra hai tay hai chân và cả từng khớp xương, Hạ Môi chớp chớp mắt, cảm thấy cảm giác này rất lạ lẫm.
Nhưng cảm giác này rất nhanh đã tán biến đi, không còn lưu lại chút nào.
Cô không nghĩ nhiều, nhìn điếu thuốc ở trong miệng Trình Thanh Diễm, ngạc nhiên hỏi: “Vì sao cậu châm đỏ được vậy?”
“Chẳng làm được chuyện gì cả.” Trình Thanh Diễm nói.
“Hả?” Hạ Môi không hiểu.
“Lúc châm lửa phải hút vào một hơi thì mới tính là đỏ.”
“Như vậy à.”
Thế mà lại có bí quyết như này nữa, Hạ Môi cảm thấy có chút thần kỳ, cô lại vươn tay về phía anh: “Cho đưa tôi thử một điếu nữa xem.”
Trình Thanh Diễm liếc mắt sang, nhìn cô một cái, rồi tiếp tục hút thuốc, cũng không định đưa cho cô lần nữa.
Hạ Môi nhớ đến câu nói lúc nãy của cô: Cô bé à, hút thuốc cái gì chứ.
Hạ Môi mím môi, cô bất giác im miệng.
Hai người lại tiếp tục đều không ai nói gì, vai kề vai ngồi cạnh nhau, cho đến khi Trình Thanh Diễm hút xong điếu thứ nhất kia, ấn đầu thuốc xuống đất chà cho tắt lửa.
Anh nghiêng đầu sang: “Còn không lên đi?”
“Vậy cậu lên chưa?” Hạ Môi hỏi.
Trình Thanh Diễm nhướng mày, kinh ngạc hỏi: “Tôi cũng có thể lên lâu đài của công chúa sao?”
“...”
Sao cái người này lại thù dai thế không biết!
Hạ Môi đứng bật dậy, từ trên cao nhìn xuống anh, dáng vẻ trang nghiêm như liếc nhìn chúng sinh: “Hôm nay không lên nhà thì sau này cũng đừng có mơ về nhà nữa.”
Nói xong, cô quay người rời đi.
Sau lưng không có chút tiếng động nào.
Hạ Môi dừng lại, quay đầu nhìn Trình Thanh Diễm còn đang ngồi bên bồn hoa: “Còn không chịu lên hả?”
“Vâng.” Anh cười nhẹ một tiếng, đứng dậy xách cặp lên, đứng thẳng người: “Công chúa.”
*
Trình Thanh Diễm về phòng, tắm xong đi ra, thân trên để trần đứng trước gương.
Lúc nãy đυ.ng phải Trình Chí Viễn trong con hẻm kia, Trình Chí Viễn nói không sai, cho dù Trình Thanh Diễm có muốn thừa nhận hay không, hai bố con họ rất giống nhau, khi nổi nóng lên đều giống như kẻ điên.
Trên mặt anh chỉ có một vết máu do móng tay làm xước, nhưng trên cơ thể lại có rất nhiều vết bầm tím do đánh nhau.
Rõ ràng hai người họ là bố con, nhưng lại đánh nhau thành ra như vậy.
Tay Trình Thanh Diễm chống lên bồn rửa mặt, mái tóc đen ướt sũng rủ xuống, trên đó còn có mấy giọt nước, che đi lông mày của anh, anh khẽ thở ra một hơi, tự cười nhạo mình mà nâng khóe môi lên.
Thật ra tối nay anh vốn không định quay lại đây thật.
Nhưng Trình Chí Viễn đã tìm thấy anh rồi, Trình Thanh Diễm sợ ông ta sẽ đến tìm mẹ, vì vậy mới đứng canh ở trước cổng.
Ôm cây đợi thỏ, mà lại đúng bắt được một con thỏ thật.
Lúc này.
Hai tiếng gõ cửa vang lên.
Trình Thanh Diễm ra khỏi phòng tắm, mở cửa ra, nhìn thấy Hạ Môi, anh khẽ ngẩn người.
Sương mù đen thẳm uy người dưới đáy mắt anh cũng dần dần tan đi.
Không chỉ mình anh, Hạ Môi cũng ngẩn người ra.
Trình Thanh Diễm chỉ mặc một chiếc quần đi ngủ, thân trên để trần.
Cho dù Hạ Môi có khống chế ánh mắt mình không được nhìn loạn, nhưng nó vẫn nằm trong tầm nhìn của cô, anh rất gầy, cứng cáp, eo rất thon, cơ bắp săn chặt đẹp mắt, gần nhưng lại có cảm giác mạnh mẽ.
Cô ép mình giống như một người đã trải sự đời, chớp chớp mắt, mặt không đổi sắc.
Sau giây phút Trình Thanh Diễm ngây người ra, lại trở nên tự nhiên hơn, nhướng mày: “Sao đấy?”
“Thành ý.” Trong tay Hạ Môi đang cầm lọ dầu hoạt tính*.
*Dầu hoạt tính: Có tác dụng kí©ɧ ŧɧí©ɧ, có thể thúc đẩy tuần hoàn máu, làm giãn mạch máu trong mô cơ, giảm sưng tấy, tác dụng chống viêm và giảm đau.
“Không bị gì nghiêm trọng cả.”
“Không bôi thuốc cẩn thận ngày mai mặt cậu sưng lên như đầu lợn đấy!” Hạ Môi dọa anh.
Trình Thanh Diễm cười nhẹ, quay người đi đến bên cạnh cái ghế: “Vào đi.”
Hạ Môi: “?”
Có phải cậu hiểu lầm gì không?
Tôi chỉ đến đây đưa dầu hoạt tính mà thôi!
Nhưng bây giờ bày ra dáng vẻ nghi ngờ này rất mất mặt, vì vậy Hạ Môi cất bước chân kiên định, ưỡn ngực đi vào.
Kết quả cô mới nâng mắt lên đã thấy vết bầm tím sau lưng Trình Thanh Diễm.
Hạ Môi nhớ đến cảnh tượng lúc nãy cô nhìn thấy, bàn tay đang cầm dầu hoạt tính siết chặt lại.
Nhưng cuối cùng cô vẫn không nói gì, không hỏi gì cả, giả vờ như không nhìn thấy vết bầm tím kia của anh.
Trình Thanh Diễm cúi người, vơ lấy chiếc áo phông màu đen trên ghế, hai tay luồn vào tay áo, đầu tròng vào cổ áo rồi ngồi xuống bên giường.
“Dùng thế nào?” Trình Thanh Diễm hỏi.
“Không biết, tôi cũng chưa dùng bao giờ.” Hạ Môi đưa qua cho anh: “Cậu tự xem đi.”
Dù gì vết thương trên trán của Trình Thanh Diễm là do cô gây nên.
Hạ Môi thấy mình vẫn nên phải chịu trách nhiệm.
Vì vậy cô kéo ghế ra, ngồi đối diện với anh, quyết định nhìn anh bôi thuốc xong mới rời đi.