Hương thơm của hoa quế ngập tràn cả không khí.
Hạ Môi đi ngang qua cái sân đầy cây quế, nhìn thấy Trình Thanh Diễm đang ngồi ở trong góc tối.
Lúc này cô mới nhìn rõ mặt anh, trên mặt có một vết xướt màu đỏ, và vết máu trên đó đã khô lại.
Trên khuôn mặt sáng sủa và sắc nét kia của anh, để lại một vết máu như vậy, cảm giác mâu thuẫn kia lại càng thêm nổi bật.
Hạ Môi không biết phải làm gì trước tình huống như vậy.
Cô quen với việc lấy sự kiêu ngạo và vô tâm của mình để bao bọc lấy mình, không biết xin lỗi, càng không biết an ủi người khác.
Cô dừng chân tại đó, không thể thốt ra được lời nào, đang định bỏ cuộc, Trình Thanh Diễm quay mặt nhìn sang.
Hạ Môi: “...”
Cô khẽ ho một tiếng, hếch hếch cằm: “Cậu ngồi đây làm gì đó?”
Trình Thanh Diễm không nói gì.
Hạ Môi đi đến bên cạnh anh, vừa cao ngạo vừa làm bộ hỏi: “Có phải là cậu lại lén lút đi đánh nhau nên không dám gặp người khác đúng không?”
“Vì sao lại không dám?” Giọng nói anh khàn khàn.
Hạ Môi: “Sợ làm phá hoại đi hình ảnh học sinh ngoan kia của cậu ấy.”
Trình Thanh Diễm đưa mu bàn tay lên lau mặt, thấp giọng cười: “Chỉ từng này, còn không đau bằng cái tát kia của cậu.”
“...”
Trong lương tâm Hạ Môi cái gọi là “cảm giác áy náy” kia bị khơi lên và bị đốt cháy, đỏ rực hừng hực, không thể tiếp tục nói móc anh được nữa.
Cuối cùng Hạ Môi thở ra một hơi, cô cam chịu ngồi xuống bên cạnh Trình Thanh Diễm.
Không phải chỉ là xin lỗi thôi sao!
Hạ Môi còn sợ một lời xin lỗi chắc?
Đương nhiên cô không sợ rồi!
“Xin lỗi.” Cô nói rất nhanh, giống như qua loa cho có lệ vậy.
Trình Thanh Diễm không ngờ cô sẽ xin lỗi, mặc dù câu xin lỗi này rất vụng về, gần như nghe không được rõ.
Anh nghiêng đầu nhìn một cái, cô gái nhỏ cúi đầu, ánh mắt rủ xuống nhìn mũi chân, lại bởi vì câu nói này mà ngượng nghịu, mặt đỏ cả lên.
Không đợi được câu đáp lại của anh, Hạ Môi chỉ cảm thấy đứng ngồi không yên, giây tiếp theo càng khó chịu hơn giây trước.
Vì vậy cô thẹn quá hóa giận.
“Nhưng cậu cũng có sai!””
Trình Thanh Diễm vui lại: “Tôi sai chỗ nào?”
“Trong tiết tiếng Anh cậu còn không nhắc tôi đang giảng đến câu nào, hại tôi bị mắng thảm như vậy!”
“Tôi cũng không nghe giảng.”
Hạ Môi không tin, chỉ ngón trỏ vào người anh: “Rõ ràng cậu có nghe!”
“Thật sự không nghe, lúc đó khá buồn ngủ.” Trình Thanh Diễm nói: “Tối qua ngủ không ngon.”
Hôm qua...
Hạ Môi giống như một cái phao xịt, cô nhanh chóng tránh ánh mắt của anh rồi cúi đầu xuống, không được vui mà rụt người lại.
“Tối qua cậu ngủ ở đâu?” Cô nhẹ giọng.
“Tìm một nhà nghỉ ngủ.”
Công chúa cúi đầu phát rầu: “...Xin lỗi.”
Trình Thanh Diễm nhìn dáng vẻ của cô, trong lòng cũng tự có so sánh.
Một công chúa không hề biết gì về thế gian này, ngây thơ vô tội, dám yêu cũng dám hận.
Quá sạch sẽ.
Cô luôn làm ra những hành động chọc cười, trốn học đi chơi, nhưng cô là người sạch sẽ hơn bất kỳ ai khác mà Trình Thanh Diễm đã gặp.
Sạch sẽ đến mức, đột nhiên anh cảm thấy bầu không khí xung quanh trở nên dịu đi một chút.
Sự tối tăm và xấu xí của anh ngay lúc này như không có đường thoát.
Trình Thanh Diễm móc bao thuốc ra, ngón tay trỏ đẩy một điếu ra, kẹo trên đầu ngón tay.
Hạ Môi nhìn ngón tay xinh đẹp của anh, có hơi mất hồn, đột nhiên cô nói: “Bây giờ cậu hút thuốc, mẹ cậu sẽ phát hiện ra đấy.”
Trình Thanh Diễm: “Ò.”
“?”
Cô có ý muốn hóa giải quan hệ, hỏi tiếp: “Có thể cho tôi hút một điếu được không?”
Trình Thanh Diễm rủ mắt, ánh mắt nhìn từ trên xuống dưới, đánh giá cô, anh dừng khoảng mấy giây mới lên tiếng: “Hả?”
Hả cái gì mà hả?
Có phải khả năng nghe của người này có vấn đề không vậy.
Hạ Môi lại nhắc lại một lần nữa.
Trình Thanh Diễm đưa thuốc cho cô.
Đám bạn xấu bên cạnh cô đều hút thuốc, nhưng cô chưa hút qua bao giờ, cô đưa lên mũi ngửi một hơi, sau đó mới học theo dáng vẻ chàng trai ngậm thuốc giữa hai hàm răng.
Vẻ ngoài của cô xinh đẹp sắc sảo, mặc dù dáng vẻ hút thuốc có hơi vụng về, nhưng lại rất có cái khí chất hút thuốc của người đẹp Hồng Kông.
Trình Thanh Diễm thờ ơ nói: “Cậu có thể châm nó đỏ lên, tôi sẽ chấp nhận câu xin lỗi của cậu.”
“Ai cần cậu chấp nhận.”
Mặc dù nói là như vậy, Hạ Mội lại đưa tay về phía anh: “Bật lửa, cái này thì có gì mà khó chứ.”
Cô nhận lấy bật lửa, bật lên, một ngọn lửa châm vào điếu thuốc, trong chốc lát đã cháy lên.
“Cậu xem.”
Lời vừa nói xong, ánh đỏ kia lại tắt đi.
“?”
Lần đầu tiên Hạ Môi gặp phải tình huống như vậy.
Lúc trước nhìn thấy những đứa con trai khác châm một cái đã đỏ, sao còn tắt được nữa vậy?
Cô lại châm thêm mấy lần, đều bị tắt đi.
Còn muốn thử tiếp, Trình Thành Diễm gập đầu ngón tay gõ lên trán cô, lấy thuốc giữ ngón tay cô ra.
Hạ Môi thấy anh xoa đại đầu thuốc hai cái, vẻ mặt anh bình thường, lấy bật lửa sang, một tay chắn gió, một tay bật lửa, động tác thành thục.
Tự nhiên đến mức giống như không muốn lãng phí thuốc mà thôi.
Anh dựa người ra phía sau, lười nhác dựa nửa người lên thành bồn hoa, bắt đầu cười lên.
Tiếng cười trong màn đêm càng trầm thấp, mang theo hơi thở hỗn loạn.
Trong đầu Hạ Môi lởn vởn hình ảnh anh đứng trước người đàn ông đang quỳ xuống kia, nói một câu vừa tàn nhẫn vừa điên cuồng kia: “Đừng đến tìm chúng tôi nữa, không thì tôi sẽ gϊếŧ ông thật đấy.”
Dường như không hề tương thích với Trình Thanh Diễm của bây giờ.
Anh ngậm thuốc nói, giọng điệu không được rõ ràng, vừa thờ ơ nói: “Cô bé à, hút thuốc cái gì chứ.”
Sau đó ánh lửa ở đầu điếu thuốc khẽ nổi lên một ngọn lửa đỏ tơi, anh phun ra một làn khói, ánh lửa đó cũng không hề tắt đi.
Điểm sáng trong màn đêm tối mịt.
Trong cơ thể Hạ Môi, tựa như cũng theo đó mà bùng lên một ngọn lửa, tạo ra một vụ nổ nhè nhẹ.