Trời mưa to suốt đêm, nhưng sáng hôm sau bầu trời lại không một gợn mây, bầu trời trong xanh đến mức tưởng chừng như đã được gột rửa qua vậy.
Ngoài một số cây xanh ven đường bị gió mạnh ngày hôm qua quật ngã, một cây thậm chí còn bị bật gốc.
Tim Hạ Môi bỗng thắt lại.
Chắc hôm qua Trình Thanh Diễm sẽ không xảy ra chuyện gì đâu nhỉ?
“Môi Môi!” Lê Chi Ngữ đang đứng ở cổng trường lao về phía cô: “Cậu và Trình Thanh Diễm…ừm, ờ!”
Hạ Môi một phát che miệng Lê Chi Ngữ lại: “Nhỏ giọng chút đi!”
Lê Chi Ngữ gần như không thở được, vỗ nhẹ tay Hạ Môi bảo cô mau buông ra.
“Cậu làm gì vậy, sao lại giống như chuyện tình bí mật thế, còn không dám nhìn mặt người khác nữa?”
Hạ Môi liếc nhìn cô ấy: “Tớ nghĩ hôm nay cậu không muốn nhìn thấy ánh nắng mặt trời rồi.”
Lê Chi Ngữ cười cười: “Vậy cậu nói cho tớ biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì đi?”
"Không có gì."
“Nếu cậu không nói cho tớ biết, tớ sẽ lập tức đi hỏi Trần Dĩ Niên!”
“Trần Dĩ Niên cũng không biết đâu.”
“Tớ không tin.”
Hạ Môi chậc một tiếng, không kiên nhẫn nói: “Tớ đánh cậu ta.”
“...”
Lê Chi Ngữ chớp chớp mắt, không hiểu: “Hả?”
Dừng lại hai giây, cô ấy hét lớn: “Cậu đánh cậu ta à!?”
Hạ Môi: “Cậu hét lớn tiếng một chút cho toàn trường biết, tiếp theo chính là cậu, sẽ bị Trình Thanh Diễm đánh đấy.”
Lê Chi Ngữ lập tức nhỏ giọng nói: “Một khuôn mặt đẹp trai như vậy mà cậu cũng có thể xuống tay được? Có nghiêm trọng không, fanclub của Trình Thanh Diễm mà biết chắc sẽ đau lòng lắm.”
Hạ Môi nheo mắt: “Cái gì cơ?”
“Fanclub của Trình Thanh Diễm đó.” Lê Chi Ngữ lặp lại: “Chính là một nhóm nữ sinh thích cậu ta nhưng lại không theo đuổi được cậu ta, hội trưởng fanclub là ai? Chính là học sinh đến từ lớp 2 đấy?”
“...”
Đúng là bệnh thần kinh.
“Nhưng tại sao cậu lại đánh cậu ta vậy?” Lê Chi Ngữ hỏi.
Hạ Môi thuận miệng lừa gạt: “Không có gì, không cẩn thận thôi.”
Hai người nói xong liền đi tới cửa phòng học, lớp 11A3.
Hạ Môi ngước mắt nhìn vào trong, Trình Thanh Diễm đã ngồi vào chỗ của mình.
Ánh nắng chiếu vào một bên sườn mặt, anh cụp mắt xuống đang làm bài thi hôm qua, bộ dạng thanh lãnh nghiêm túc.
Ngoại trừ vết đỏ sưng tấy ở xương lông mày.
Hạ Môi vô thức mím môi, cảm thấy áy náy, lặng lẽ đi đến chỗ ngồi của mình, kéo ghế ra ngồi xuống.
Trong suốt quá trình Trình Thanh Diễm không hề biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào khác.
Chàng trai trẻ cao gầy, dưới làn da trắng lạnh có thể nhìn thấy những mạch máu màu xanh lam, vẻ mặt lạnh lùng và bình tĩnh, thỉnh thoảng viết vài chữ lên giấy.
Viết không nhiều lắm, không đến mấy bước đã tính ra đáp án.
Đây là lần đầu tiên Hạ Môi rõ ràng nhận ra, khí chất học sinh ngoan của Trình Thanh Diễm không phải là diễn kịch.
Cô nghe nói từ trước anh đều đứng nhất quanh năm, xét về thành tích thì quả thực anh chính là một học bá.
Và những mặt khác?
Trời mưa to, hai người che chung một cái ô sẽ rất dễ bị ướt, nhưng Hạ Môi không có, ô bị nghiêng.
Anh còn cho cô mượn quần áo để mặc như đó là một chuyện đương nhiên, còn hỏi cô một câu: “Có lạnh không?”
Khi tay dì Lư bị bỏng, phản ứng đầu tiên của anh là chạy ra ngoài mua thuốc.
Và sau khi bị cô làm ầm lên như vậy, anh có thể được coi là khá nhân nhượng với cô.
Kỳ thật, trong nhiều việc nhỏ như vậy thể hiện Trình Thanh Diễm là một người có học thức và giáo dưỡng rất tốt.
Nhưng kỳ lạ là ngày hôm đó anh cũng chính là một kẻ tàn bạo và hung ác, đem người ta đánh đến vỡ đầu chảy máu với vẻ mặt thờ ơ và bình tĩnh, toàn thân tràn ngập sự điên cuồng của một người “tuyệt vọng”.
Anh ấy rất mâu thuẫn.
Anh vừa là kẻ tuyệt vọng, vừa là mặt trăng trên bầu trời.
*
Suốt buổi sáng, Hạ Môi nằm dài trên bàn suy nghĩ làm sao để xin lỗi.
Cô nhận thức sâu sắc rằng xin lỗi là việc khó khăn nhất trên đời, đặc biệt là xin lỗi Trình Thanh Diễm.
Tiết thứ tư chính là môn Tiếng Anh.
Hạ Môi học các môn khác đều không giỏi, nhưng cô lại có chút năng khiếu về Tiếng Anh, thỉnh thoảng còn đứng đầu trong một vài kỳ thi.
Giáo viên Tiếng Anh đang giảng một câu hỏi có tỷ lệ sai sót cao, gọi đại biểu Tiếng Anh của lớp cũng không trả lời được, cuối cùng ánh mắt đảo quanh lớp và dừng lại ở Hạ Môi đang nằm trên bàn.
“Hạ Môi, nói xem em chọn câu nào vậy?”
Hạ Môi khẽ “A” một tiếng.
Giáo viên Tiếng Anh là một người rất nghiêm khắc và có thể gọi điện cho phụ huynh bất cứ lúc nào.
Cô dùng khuỷu tay huých Trình Thanh Diễm, thấp giọng hỏi: “Câu nào vậy?”
Trình Thanh Diễm không để ý tới.
!!!
Tại sao người này lại thù dai như vậy chứ!!!
Giáo viên Tiếng Anh nhìn thấy rõ động tác của cô: “Được rồi, không nghe thì không nghe, tìm sự trợ giúp từ bên ngoài làm gì chứ?”
“...”
“Em nghĩ thành tích môn Tiếng Anh của em không tồi thì tôi không dám mắng em sao?”
“...”
Hạ Môi lẩm bẩm: “Hiện tại không phải thầy đang mắng em sao?”
“...”