Răng Khôn

Chương 7.1: Đau răng

Hạ Môi đang nằm trên giường, chăn bông kéo qua đầu.

Nhưng vẫn không thể ngăn được tiếng mưa lớn ở bên ngoài.

Cảnh báo mưa bão màu vàng, gió mạnh ngoài nhà thổi xuyên qua cành lá, tạo ra âm thanh quỷ khóc sói gào.

Cô trằn trọc hoài cũng không tài nào ngủ được, mấy người trong nhóm chat trên điện thoại nhắn tin không ngừng, cô cũng chả buồn xem lần nào.

Hạ Môi rất buồn bực.

Cực kỳ buồn bực.

Vẫn còn buồn bực, và…có chút hối hận.

Bởi vì cái người đáng lẽ phải ngủ ở phòng bên cạnh cô vẫn chưa quay lại.

Hạ Môi lật chăn bông, thò đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Tình cờ thay, một cành cây bị gió làm gãy đập vào cửa sổ phòng cô một tiếng “bụp”.

"..."

Hạ Môi nhắm mắt lại, nhớ lại lời nói "cậu cút cho tôi" vài giờ trước của mình mà bực bội lăn lộn trên giường.

Rõ ràng cô không có ý đó.

Ít nhất cũng không phải bảo anh lăn lộn ngoài trời mưa bão như vậy.

Dù sao hôm nay cô cũng đi về bằng ô của anh, anh còn đưa cả quần áo của chính mình để cho cô giữ ấm.

Kỳ thực sau khi nói “cậu cút cho tôi”, cô liền sợ hãi trong giây lát, vì thứ nhất chính cô không có tư cách bảo anh cút ra ngoài, muốn cút cũng phải là cái người ngoài như cô cút mới đúng; thứ hai, cô biết dù bề ngoài Trình Thanh Diễm có vẻ kín đáo đến đâu nhưng thực chất anh ta chính là một kẻ điên.

Một kẻ điên cô đã tận mắt nhìn thấy.

Cô thực sự đã tát kẻ điên ấy một cái.

Hơn nữa kẻ điên đó vốn dĩ không làm gì sai cả, anh chỉ đến đưa trái cây cho cô mà thôi.

Nhưng Trình Thanh Diễm lại không có tức giận.

Anh kìm nén cơn tức giận trong người, mặc dù toàn thân đã bị bao phủ bởi sự tức giận và chán nản, nhưng anh vẫn cố gắng thoát ra khỏi trạng thái đó, quay người đi xuống lầu mà không nói một lời, cầm ô rồi bước ra ngoài trong cơn mưa lớn.

Ngay cả tiếng đóng cửa cũng nhẹ nhàng, không hề có chút cảm xúc nào.

Tất cả những điều này khiến Hạ Môi cảm thấy chính mình thật quá đáng.

Cô lăn lộn trên giường, cuối cùng đã đưa ra quyết định, cầm chiếc điện thoại với mái tóc rối bù của mình lên và gửi tin nhắn cho Lê Chi Ngữ.

Dâu Tây Ngày Hạ: [Cậu biết số điện thoại của Trình Thanh Diễm không?]

Đôi Câu Vài Lời*: [Cuối cùng thị lực của cậu cũng phục hồi rồi!]

*Nguyên văn “枝言片语”(Chi ngôn phiến ngữ): “枝” có phiên âm gần giống với “只” trong cụm “只言片语”(đôi câu vài lời).

Dâu Tây Ngày Hạ: [?]

Đôi Câu Vài Lời: [Tớ còn muốn hỏi cậu đó, cậu ta không phải là bạn cùng bàn của cậu sao?]

Dâu Tây Ngày Hạ: [Nếu tớ có thì hỏi cậu làm gì?]

Đôi Câu Vài Lời: [Có điều trễ như vậy rồi cậu còn tìm cậu ta làm gì vậy?]

Dâu Tây Ngày Hạ: [Xin lỗi.]

Đôi Câu Vài Lời: [???]

Đôi Câu Vài Lời: [Môi Môi cậu lại có thể xin lỗi, ôi ôi tớ thật ghen tị, cậu còn chưa có cùng tớ nói xin lỗi đâu đấy!]

Dâu Tây Ngày Hạ: [...]

Dâu Tây Ngày Hạ: [Đổi tên Wechat đi, cái tên này không hợp với cậu.]

Đôi Câu Vài Lời: [Nhưng tại sao lại phải xin lỗi cậu ta?]

Dâu Tây Ngày Hạ: [Bởi vì công chúa phát bệnh.]

Thấy Lê Chi Ngữ không có Wechat của Trình Thanh Diễm, Hạ Môi vốn định tìm Trần Dĩ Niên hỏi một lần nữa nhưng lại lười nghe cậu ta trêu chọc nên đành bỏ cuộc.

Vả lại nếu bây giờ có ai cho cô số của anh, cô cũng không biết phải nói như thế nào.

Hạ Môi thực sự không giỏi xin lỗi người khác.