Cả nhóm người ở trong quán bi – a đến chập choạng tối.
Lúc đi xuống lầu rời khỏi thì đúng lúc hoàng hôn đỏ rực cả bầu trời, giống như ngày tận thế trong phim truyền hình.
Năm 2012.
Mã Nhã Nhân dự đoán ngày tận thế.
Trong lời dự đoán đó có nói như vậy, sau khi màn đêm đen mịt sà xuống vào ngày 21 tháng 12 năm 2012, ánh sáng của ngày 22 tháng 12 sẽ mãi mãi không xuất hiện nữa.
Đối với chuyện này, Hạ Môi cũng chỉ khịt mũi khinh thường.
Điện thoại ở trong túi reo lên.
Hạ Môi lấy điện thoại ra xem, là Hạ Chấn Ninh gọi điện thoại tới.
“Alo.” Cô bắt máy.
“...Môi Môi.” Hạ Chấn Ninh như thể không ngờ đến cô sẽ bắt máy, lúc lên tiếng còn hơi ngập ngừng, sau đó bèn nói: “Đang ở đâu đấy, bố nghe cô giúp việc trong nhà nói con không có ở nhà, bố bảo tài xế đến đó đón con.”
“Để làm gì?”
“Cùng nhau ăn cơm, bố vừa về Kha Bắc.” Hạ Chấn Ninh nói: “Có Dì Lư và anh trai của con đi cùng nữa, làm quen với nhau một lát.”
Hạ Môi cúp điện thoại, tắt máy, nhét lại trong túi.
“Sao thế?” Trần Dĩ Niên thấy vậy bèn hỏi một câu.
Hạ Môi chầm chậm thở ra một hơi thật dài: “Không có gì.”
Cô ngẩng đầu nhìn bầu trời đỏ rực trước mắt, thầm nghĩ, nếu như lời dự báo ngày tận thế kia là thật, vậy mong ngày 21 tháng 12 nhanh đến một chút.
Thì cô sẽ không cần phải đi gặp người Dì và anh trai rác rưởi gì đó nữa.
Những người khác cũng lần lượt rời đi.
Hạ Môi bắt một chiếc taxi về nhà.
*
Đến nhà đã 6 rưỡi, đèn trong nhà đều không sáng.
Xem ra “Dì Lư” kia đi ăn cơm rồi, đến cả cô nấu ăn ở trong nhà chắc cũng đã nhận điện thoại của Hạ Chấn Ninh nên không có chuẩn bị cơm cho cô.
Cô đá bay giày, lên lầu đi về phòng mình, ngã xuống chiếc giường êm ái, khiến người ta chìm vào.
Gió mát khẽ tỏa ra từ trong máy điều hòa, dần dần xoa dịu sự bí bách ở trong phòng.
Hạ Môi thϊếp đi.
Đợi đến lúc cô tỉnh lại thì cũng vì đói mà tỉnh.
Hôm nay cô ngủ một giấc đến buổi trưa, thức dậy liền tới quán đánh bi – a ngay, chỉ là trên đường đi có ăn một que xúc xích cùng với sinh tố, đến tận bây giờ vẫn chưa ăn thứ gì khác vào bụng.
Hạ Môi mơ màng rời khỏi giường, bụng cô vang đến âm thanh kêu gào.
Cô lấy điện thoại ra muốn đặt đồ ăn ngoài, thì mới phát hiện ra mình chưa bật nguồn.
Vừa mới khởi động máy lên thì mấy cuộc gọi nhỡ và tin nhắn của Hạ Chấn Ninh nhảy lên, Hạ Mối nhìn lướt qua một cái, không thèm để ý.
Đặt đồ ăn ngoài thì phải đợi, giờ cô thật sự quá đói, vì vậy bèn xuống lầu mở tủ lạnh ra xem bên trong có gì đó ăn không, kết quả chỉ nhìn thấy bên trong trống rỗng.
Trán cô dán lên tủ, lành lạnh.
Cô thở dài một hơi, thật sự cảm thấy phiền muốn chết, chỉ đành thay giày định đi tìm một cửa hàng tiện lợi mua chút đồ ăn vặt nào đó lấp cái bụng trước.
Đợi đến khi cô ra khỏi cửa, Hạ Môi mới phát hiện ra không biết từ lúc nào ngoài trời đã mưa một trận.
Không khí ẩm thấp, gió mát rười rượi.
Khó lắm mới có một ngày hè mát mẻ như vậy.
Ngay cả con ve sầu luôn gào thét muốn xé nát mùa hè kia cũng bớt lại không ít.
Mạch suy nghĩ ngổn ngang, ngón tay quấn băng cầm lấy chìa khóa đi ra từ cửa lớn.
Lúc này, bước chân cô khẽ ngừng lại, cô ngẩng đầu.
Giọng nói của Hạ Chấn Ninh truyền đến, mang theo ý cười, nhìn lên có vẻ tâm trạng rất tốt: “Chắc chắn chuyện A Diễm chuyển trường sẽ không có vấn đề gì đâu, lần nào lần nấy đều đứng thứ nhất, đi đến đâu mà chẳng được giành giật chứ?”
Người phụ nữ kia cũng cười đáp: “Môi Môi là con gái của anh, chắc chắn thành tích cũng không tồi.”
“Con bé à, con bé nào so được với A Diễm, với thành tích đó, mỗi lần anh đều không dám đi họp phụ huynh luôn.”
Trong giọng nói của Hạ Chấn Ninh mang ý cười, giống như một người bố tốt yêu chiều khoan dung con cái nhưng lại có chút bất lực.
Hạ Môi lên tiếng: “Từ nhỏ đến lớn, bố đã từng đi họp phụ huynh cho con lần nào sao?”
Thanh âm nhàn nhạt, nhưng lại nhẹ nhàng làm phá vỡ đi sự yên tĩnh của một đêm tối ngày hè.
Giống như một cây kim mỏng, nó châm vào quả bóng khiến nó nổ tung.
Ba người vừa đúng lúc đi tới cửa nhà, tất cả mấy người họ khẽ ngừng bước chân, ông ấy cau mày nhìn Hạ Môi.
Hạ Môi nhìn ông ấy với vẻ mặt vô cảm.
Thầm nghĩ, khung cảnh này, cô cũng đúng thật giống một người ngoài.
Có lẽ Hạ Chấn Ninh không muốn khiến cuộc gặp gỡ chính thức đầu tiên trở nên khó xử, ông ấy cười cười, muốn hóa giải sự ngượng ngùng: “Tối vậy rồi Môi Môi còn ra đây làm gì vậy con?”
Hạ Môi không nói gì.
“Vừa hay, cơm tối con có việc nên không rảnh, bây giờ bố chính thức giới thiệu một lát.” Hạ Chấn Ninh nói: “Đây là Dì Lư, đây là con Dì ấy, tên là Trình Thanh Diễm, A Diễm, 17 tuổi, lớn hơn con một tuổi, cũng xem như là anh trai của con đấy.”
Anh trai?
Hạ Môi cười nhẹ một tiếng, cô nâng mắt nhìn chàng thiếu niên đi theo ngay sau lưng hai người họ.
Mí mắt cô khẽ giật một cái.
Răng khôn bất giác nhói lên một hồi.
“Này.”
“Có người.”
“Gọi xe.”
“Đi thôi.”
...
Chàng trai cùng đôi mắt đen trầm, rơi xuống trên người Hạ Môi.
Chỉ là, tối đó trên người anh có vết thương, tay anh đầy máu, trông anh giống như một tên ngỗ ngược tàn nhẫn lại vừa bại hoại, mà bây giờ.
Hạ Môi nhìn vào cánh tay của anh.
Ống tay áo dài.
Che đi miệng vết thương.
Anh mang một bộ áo quần vận động rộng màu trắng, bên cánh tay áo có ba đường kẻ dọc, cánh tay dài dài đẹp dẽ kia thõng xuống, dáng người cao ráo cân đối, trầm lặng điềm đạm, không có mang chút vẻ hung dữ của mấy hôm trước lúc anh lấy chai rượu đánh người trong con hẻm tối hôm đó.
Hai người lại giống như lần đầu tiên gặp nhau vậy, trong màn đêm, ánh mắt chạm vào nhau.
Hạ Chấn Ninh: “Thành tích A Diễm cao như vậy, lần nào cũng đứng nhất, hơn nữa còn rất nghe lời, con phải học theo anh trai đấy, cũng bớt để bố phải lo lắng đi.”
Hạ Môi cười ra tiếng: “Nghe lời?”
Trình Thanh Diễm nhìn cô.
Cô lập tức nhìn thẳng vào anh, đôi mắt sáng ngời, mang theo sự kɧıêυ ҡɧí©ɧ và thích thú.