Mấy ngày sau, Hạ Môi chỉ thỉnh thoảng nhìn thấy người phụ nữ kia khi xuống lầu vào buổi trưa, nhưng đa số lúc đều không đυ.ng phải, cũng không thấy đứa con trai mà lúc trước bà ấy gọi điện thoại đâu.
Còn Hạ Chấn Ninh lại gửi cho cô mấy tin nhắn dặn dò cô phải chú ý giữ lễ phép, Hạ Môi rất thiếu lịch sự không trả lời lại một tin nào.
Chiều hôm đó, cô đến phòng bi-a dưới cái nắng như thiêu đốt.
“Đánh không?” Trần Dĩ Niên đưa gậy đánh bi – a cho cô.
Hạ Môi lười nhác ngồi xuống, rồi cầm ly sinh tố dâu lên: “Không đánh.”
Trần Dĩ Niên thấy miếng băng gạc trên ngón tay cô: “Tay bị sao vậy?”
“Không sao cả.”
Trần Dĩ Niên nhướng mày: “Có phải hôm trươc cái tên chó lông xù kia làm không?”
“Trần Dĩ Niên.” Cô gọi tên cậu ta, ngẩng đầu lên nhìn cậu ta, cô khẽ nghiêng đầu, nhẹ tâng nói: “Tớ thấy cậu có hơi khinh thường tớ.”
“...”
Hạ Môi đưa ngón tay quấn băng đến trước mặt cậu ấy, cô khẽ gập ngón tay nói: “Không có chuyện gì cả, không phải ngày mai vào học lại rồi sao, chưa làm bài tập xong nên tớ mới tìm lý do tay bị thương.”
“Nên tớ làm quen trước.”
“À đúng rồi chị Hạ.” Trương Tường đứng bên cạnh bàn đánh bi – a nói: “Lúc nãy khi tớ vừa tới đây thì đυ.ng phải chó lông xù, mặt mũi sưng tím bầm dập, hôm trước cậu đấm cậu ta hả?”
“Tớ đấm cậu ta làm gì, nhưng hôm đó trên đường về đúng lúc tớ thấy có một người đang đánh cậu ta.” Hạ Môi liếʍ sinh tố dâu tây trên môi đi: “Cũng khá đẹp trai.”
Trần Dĩ Niên kinh ngạc quay đầu sang nhìn cô: “Đẹp trai?”
“Cao.”
“Cậu còn biết khen người khác nữa à?”
“Trần thuật lại sự thật mà thôi, làm gì tính là “khen” chứ.”
Trần Dĩ Niên cúi người nhích gần lại trước mặt cô: “Vậy tớ đẹp trai không?”
Hạ Môi nhướng mày: “Thường người mà hỏi câu này đều không đẹp trai.”
“Tiêu rồi, Môi Môi, cậu phải đi chữa đôi mắt này đi được rồi đấy.”
Hạ Môi cười mắng: “Cút.”
Trời hễ nóng lên cô lại lười, đến quán bi – a cũng lười đánh, bèn ngồi bên cạnh ăn sinh tố.
“Đúng rồi, nghe mẹ tớ nói khối chúng ta có một học sinh chuyển trường tới đó.” Vương Bằng nói, mẹ cậu ta là giáo viên dạy hóa trường họ.
Ngay lập tức có người hỏi: “Như thế nào, tên là gì? Có đẹp không? Thân hình thế nào?”
Hạ Môi hừ một tiếng: “Các cậu buồn nôn quá đây.”
“Không thì con trai còn có thể nói chuyện gì được nữa.” Đứa con trai kia có một đạo lý: “Nếu như đến cả cái này cũng không quan tâm thì chắc chắn không phải là con trai.”
Hạ Môi không biết bị làm sao, đột nhiên có một bóng người lờ mờ xuất hiện trước mặt mình.
Cặp lông mày sắc bén, mọi lúc đều đang hút thuốc.
Chắc là anh sẽ không quan tâm đến những chuyện nhàm chán như này.
Hạ Môi rủ mắt nhìn băng quấn trên ngón tay.
Vương Bằng: “Xinh đẹp và thân hình như thế nào cũng không liên quan gì đến các cậu đâu, bạn học sinh chuyển trường cmn là con trai, còn chuyển đến lớp nào thì tớ cũng quên hỏi, hay là bây giờ tớ gọi điện thoại tới hỏi mẹ tớ xem thử?”
“Con trai thì tớ quan tâm cậu ta vào lớp nào làm cái gì, không liên quan đến ông đây.”
Đột nhiên Hạ Môi lại nghĩ tới cái gì đó, cô cau mày, hỏi: “Bạn học sinh chuyển trường kia tên là gì?”
Vương Bằng: “Cái này thì thật là tớ không nhớ nữa, hình như cái gì đó Diễm ấy? Đúng rồi, Diễm trong Hỏa Diễm*”
*火焰(Hỏa Diễm): Ngọn lửa.
Diễm.
A Yan.
A Diễm.
Hạ Môi nhớ đến cái tên gọi lúc người phụ nữ kia gọi điện thoại với con trai của mình.
Đệt.
Hạ Chấn Ninh cũng được quá đấy chứ.