Bác sĩ nhìn lướt qua vết thương của anh một cái, bên trên còn có ghim mấy miếng thủy tinh bị vỡ, vết thương khá sâu: “Cần tôi xử lý cho cậu không?”
“Không cần.” Anh nói: “Cảm ơn.”
Hạ Môi nói thầm trong lòng, lúc nãy mới đánh cho mặt người ta bầm dập máu me, không ngờ anh ta cũng khá lễ phép đấy chứ.
Cửa tiệm thuốc vừa đóng rồi lại được mở ra.
Hai người ngồi ở bậc thềm bên ngoài tiệm thuốc.
Sự nóng nực của một ngày cũng được giảm bớt đi khá nhiều, giờ đã mát hơn một chút.
Chàng thiếu niên gầy và cao cao, anh không chú ý đến vết thương ngay mà lại hút một điếu thuốc trước, cắm nơi khẽ răng, dưới làn khói thuốc, anh cúi đầu lấy cuộn băng y tế ra.
Động tác của anh thuần thục đến nỗi Hạ Môi cảm thấy lần anh xử lý vết thương có lẽ còn nhiều hơn vị bác sĩ ở trong đó.
Mặt mày anh rũ xuống, trực tiếp rút thẳng những mảnh vỡ thủy tinh ghim trên tay ra, trên mặt không để lộ ra chút cảm xúc nào, hàm dưới nhất thời siết chặt lại càng khiến nó trở nên góc cạnh và sắc sảo hơn.
Hạ Môi tự nhủ mình có quen biết không ít người, cũng có không ít người đánh nhau rất hung.
Nhưng lại chưa từng gặp qua người như trước mặt đây.
Ngỗ ngược đến cùng cực, kiêu ngạo đến tột độ.
Thậm chí Hạ Môi còn có thể cảm nhận được một cách rõ ràng anh có một nội tâm rất sắc bén.
Đợi đến khi Hạ Môi nghĩ qua hết những điều này, thì anh đã quấn băng xong rồi.
Lúc này cô mới chậm chạp lấy cuộn băng gạc của mình lên, cố gắng mới mở ra được, rồi bắt đầu quấn ngón tay trỏ của mình.
Trình Thanh Diễm nhìn động tác của cô.
Bởi vì trận đánh nhau lúc nãy nóng đến toát mồ hôi, cộng thêm mùi thuốc lá nhưng mùi trên người anh lại không hề khó ngửi, mà lại có một cảm giác rất thẳng thắn và còn mang chút tính xâm lược.
Hạ Môi đã từng thấy qua không ít trận đánh nhau, nhưng đều không đến lượt cô phải ra tay, chưa từng bị thương nên quấy băng rất lâu vẫn quấn chưa được.
Cô mất kiên nhẫn khẽ hừ một tiếng, lấy một cái bút từ trong cặp ra, dùng một tay xoắn mái tóc dài lại mấy vòng tạo thành một búi tóc vừa tùy ý vừa xinh đẹp.
Vài sợi tóc khẽ xõa xuống trượt trên cổ cô càng làm nổi bật làn da trăng nõn kia.
Trình Thanh Diễm nhìn một hồi, chỉ cảm thấy trắng đến chói mắt, còn ngửi thấy mùi hương ngọt thanh nhàn nhàn trên người của cô, giống như kem dâu tây vậy.
Anh chầm chậm nhả ra một ngụm khói.
Khói thuốc lập lờ làm mờ đi cảnh sắc ở trước mắt, cũng làm loãng đi mùi hương kia.
Anh đứng dậy, chuẩn bị rời đi.
“Này.” Hạ Môi gọi anh lại.
Tống Thanh Diễm quay đầu, trong màn đêm, anh từ trên cao nhìn xuống cô gái vẫn đang ngồi trên bậc thềm như cũ.
“Có băng dính không?” Hạ Môi đưa ngón trỏ lên: “Không buộc lại được.”
Trình Thanh Diễm: “Không có.”
Hạ Môi nhìn vải băng quấn trên tay anh, được băng rất chắc chắn.
Sau đó đưa tay về phía anh: “Băng lại với.”
Vô cùng thẳng thắn.
Suốt cả quá trình Trình Thanh Diễm cũng không đáp lại cô bằng một phản ứng nào, chậm rãi hút hết điếu thuốc kia, sau đó đi đến bên cạnh dập thuốc rồi vứt vào thùng rác, lúc quay lại cô gái vẫn đang đưa ngón tay ra.
Cô cũng thật tự tin.
Chắc biết rõ mình đủ xinh đẹp đến chói mắt, cũng chưa từng bị người khác giới từ chối bao giờ.
Trình Thanh Diễm lấy cuộn băng từ tay cô sang, nắm lấy ngón tay trỏ của cô, rồi quấn tầng lớp một.
Vừa nãy Hạ Môi còn không cảm thấy băng gạc khô ráp, nhưng không biết vì sao bây giờ lại cảm thấy giống như một mảnh giấy nhám, chà xát khiến ngón tay cô tê cứng.
Hơn nữa, tay của anh...
Giống như một miếng ngọc mát lạnh giữa mùa hè nóng rực.
Hạ Môi bất giác cuộn ngón tay lại thì móc vào ngón tay cái của anh.