Giữa hai người như có một lực hút vô hình, một dòng chảy ngầm cuồn cuộn.
Chỉ là chưa đợi lực hút ấy lên men, một tiếng hét đã hoàn toàn phá vỡ bầu không khí ấy.
Tóc Xoăn kêu lớn: “Chị Hạ! Cứu em!”
Hạ Môi: ?
Lúc này cô mới dời tầm mắt sang trên mặt Tóc Xoăn đang bị đánh kia.
Kiểu uốn tóc xù* giờ đang rất được ưa chuộng, chỉ là tóc cậu ta quá dài, giống như con chó lông xù vậy.
*Nguyên văn “烟花烫”: Uốn kiểu pháo hoa, là kiểu tóc hơi hếch lên, tạo cảm giác xếp tầng tầng lộn xộn, làm cho tóc xoăn lên và bồng bềnh hơn.
Chó lông xù?
Hạ Môi nhớ ra cậu ta là ai rồi.
Thành phố Kha Bắc có một trường Trung học cơ sở 12, tỉ lệ lên lớp là bằng 0, đều là những tên côn đồ thích đánh đấm gây sự, con chó lông xù này chính là học sinh trường trung học cơ sở 12.
Đại ca của nhóm côn đồ này tên là Mộc Tử Hào, thật ra vốn dĩ tên anh ta là “Lý Hào”, nhưng chắc thấy nó quê nên nhất quyết đổi thành Mộc Tử Hào, giống với tên Nhật.
Lúc đầu Mộc Tử Hào và Trần Dĩ Niên có xích mích với nhau, nhưng tình cờ một lần nhìn thấy Hạ Môi, ngay lập tức lại bị trúng tiếng sét ái tình, vậy là đơn phương bắt tay giảng hòa với Trần Dĩ Niên.
Mà chó lông xù là một trong những đàn em của Mộc Tử Hào, vì vậy nên cũng biết Hạ Môi.
Hạ Môi cười, nghiêng đầu: “Vì sao tôi phải cứu cậu?”
Chó lông xù: “Chị dâu!”
“...”
Hạ Môi lập tức đá chân cậu ta: “Gọi bậy bạ gì đấy?”
“Em sai rồi, em sai rồi, chị Hạ cứu em với chị Hạ.”
“Tôi làm sao cứu cậu đây?” Hạ Môi nghiêng đầu nhìn chàng thiếu niên cao to ở bên cạnh, nhún vai nói: “Chỉ có một mình tôi, không thể đánh lại anh ta, làm sao dám cứu cậu chứ.”
Mặc dù là nói như vậy, nhưng lại không hề cảm nhận được chút sự sợ hãi nào trên người của cô.
Chó lông xù rêи ɾỉ trong đau đớn: “Chị xinh đẹp vậy mà, chị nói một câu thì anh ta sẽ đồng ý thôi.”
Trình Thanh Diễm rủ mắt nhìn cô.
Gió đêm mùa hạ khẽ thổi bay mái tóc cô, đôi mắt long lanh ánh nước, mặt mày cười cong cong điểm sáng màn đêm đen kịt.
Trên con đường tối tăm tồi tàn này, cô chói mắt đến mức không được chân thực, giống như một nàng yêu tinh không biết từ đâu xuất hiện.
Nguy hiểm như một cái bẫy.
Tống Thanh Diễm dời tầm mắt.
Vừa nhìn qua, Hạ Môi đã nghiêng mặt nhìn anh.
Ánh mắt nhìn anh, nhưng lại nói với tên chó lông xù kia: “Vậy cậu hỏi thử anh ta đi, có muốn nể mặt tôi mà tha cho cậu không.”
Trình Thanh Diễm nhíu mày.
Cuối cùng lại nhìn cô thêm lần nữa, đáy mặt lạnh lùng, sự thiếu kiên nhẫn và cảnh báo hiện ra không chút che đậy nào.
Hạ Môi thong dong tiếp tục đối mắt với cậu, cho đến khi khi môi mỏng anh mở ra rồi lại khép lại, bật ra một từ “cút”.
Trầm đυ.c, lạnh giá.
Đến cả gió hạ cũng lạnh xuống mấy độ.
Chó lông xù tưởng từ “cút” này là đang nói với cậu ta, bèn ôm bụng sợ muốn đái ra quần chạy đi.
Hạ Môi cũng tưởng từ “cút” này là đang nói với chó lông xù.
Cô hạ mí mắt, mới phát hiện trên mu bàn tay của chàng thiếu niên trước mắt đang chảy máu.
Nhìn sang bên cạnh thì thấy có một chai rượu bị vỡ.
Hạ Môi lấy một cái khăn giấy từ trong cặp ra đưa cho anh.
Chàng thiếu niên khẽ khựng lại hai giây, rồi nhận lấy, nói: “Cảm ơn.”
Một chất giọng rất hay, chỉ là không hề hợp với ngày hè.
Hạ Môi thầm nghĩ, xem ra câu “cút” kia đúng thật là không phải nói với cô.
Cũng ngay lúc này, cô phát hiện một bên ngón trỏ tay mình có một vết cắt không biết bị từ lúc nào, máu tươi chảy ra, bây giờ đã đông lại.
“Đi nào.” Hạ Môi nói: “Bên kia có tiệm thuốc, cùng nhau đi.”
Tống Thanh Diễm rủ mắt, nhìn ngón tay trỏ của cô, một tiếng hừ không biết có ẩn chứa cảm xúc gì được bật ra từ khoang mũi, sự khinh thường hiện rõ trong đáy mắt.
Hạ Môi còn có thể moi ra từ hai từ từ trong ánh mắt anh ra – yêu tinh.
Nhưng cô chả buồn giải thích gì cả.
Vết thương này chắc là xuất hiện khi ăn đồ nướng cạt trúng chỗ nào đó, thật sự là không nghiêm trọng, phát hiện sớm hơn chút thì có lẽ đỡ hơn rồi.
Chỉ là sắp khai giảng.
Mà vẫn chưa động vào chỗ bài tập kia.
Hạ Môi thấy tay bị thương cũng là một lý do không tồi.
...
Đây là một khu phố cũ, còn có rất nhiều quán Karaoke và nhà ngâm chân cũ kỹ, có rất nhiều côn đồ, không khó gặp phải mấy cảnh đánh đấm gây lộn.
Đoán chắc là bác sĩ của nhà thuốc này đã quá quen với những chuyện này rồi, nhìn thấy Trình Thanh Diễm đi vào với cánh tay chảy đầy máu cũng không để lộ ra chút kinh ngạc nào.
Trình Thanh Diễm đi đến giữa dãy kệ thứ hai. Lấy một cuộn băng y tế và một lọ thuốc khử trùng.
Sau đó anh lại lấy một hộp băng bó ở bên kệ khác đưa cho Hạ Môi.
Hạ Môi không đón lấy, mà cũng lấy một cuộn băng y tế.
Trình Thanh Diễm cau mày, nhưng anh cũng không hỏi nhiều, anh trả lại hộp băng bố và đi tới trước quầy thanh toán: “Hai cuộn băng, còn thêm cái này.” Anh đặt lọ thuốc khử trùng trên quầy.
Hạ Môi ngây người, nhìn thấy anh lấy điện thoại ra trả tiền, cô nói một câu cảm ơn.