{Chán thật đúng là lúc đầu không nên đi theo tên Tiêu Viêm này, với lại là người mà Huân Nhi thích mình cũng không nên đến gần không thì con bé sẽ ghen với mình mất} Cổ Thanh Nguyên vừa đi vừa suy nghĩ có nên cáo từ cùng với Tiêu Viêm tại đây hay không, Cổ Thanh Nguyên nhìn Tiêu Viêm xong quay qua nhìn Tiểu Y Tiên rồi cuối cùng vẫn quyết định nói.
" Này Tiêu Viêm ta có chuyện cần nói, chuyện là ta muốn cáo từ với ngươi khi đã đưa bạn của ngươi thoát khỏi nơi đây" Cổ Thanh Nguyên nhìn Tiêu Viêm nghiêm túc nói Tiêu Viêm liền trầm tư suy nghĩ một chúng liền lên tiếng: "Vậy là ngươi muốn đi sao, ta cũng cảm thấy đi riêng sẽ đỡ phiền toái hơn nên cứ chia ra đi" Tiêu Viêm nói ra quyết định của mình, ba người bắt đầu kế hoạch chạy ra khỏi nơi này.
Vừa chạy ra không lâu đã có tên cầm đầu chạy đến chặn đường cả ba, cô chỉ nhìn hắn ta rồi hừ lạnh một tiếng Cổ Thanh Nguyên giẫm chân một phát liền bay thẳng đến tên từ nãy giờ vẫn luôn kiêu ngạo ở đó, cô đưa tay lên một ngọn lửa đen pha lẫn với một chút màu trắng bay quanh khiến cho ngọn lửa ma mị trở nên nổi hơn, sao đó cô đấm thẳng vào ngực hắn ta khiến hắn ôm ngực kêu đau, Tiêu Viêm thấy có cơ hội liền dùng Huyền Trọng Xích đập mạnh vào hắn, nhưng hắn đã nhanh hơn một bước bật áo giáp lên.
"Không cần dây dưa với hắn quá lâu giữ chân hắn để tìm điểm yếu rời đi" Cổ Thanh Nguyên nhìn Tiêu Viêm rồi phân phó, dù rất chật vật nhưng Tiêu Viêm vẫn đáp cô một tiếng, về phía Tiểu Y Tiên đã lấy ra một cái kèn cổ xưa thổi một tiếng liền có một con đại bàng rất to bay đến nó khiến cô thích thú không thôi, khiến cho cô phải trì hoãn trận đấu.
"Mau lên đây" Tiểu Y Tiên vừa nói vừa leo lên lưng con đại bàng sau đó đưa tay ra ý bảo cô và Tiêu Viêm nắm tay nàng lên, Cổ Thanh Nguyên khụy hai đầu gối xuống bật lên một tiếng vù vù thổi lên gió thổi qua chớp mắt đã thấy cô trên lưng con đại bàng của nàng rồi, Tiêu Viêm nhìn cô đã lên chỉ có thể lắc đầu bắt lực cũng theo đó đi lên, khi bắt đầu bay cô không an phận mà quơ tay múa chân như một tiểu hài tử, nhưng sao đó liền im lặng khi nhìn thấy ánh mắt gϊếŧ người của Tiểu Y Tiên.
Khi đại bàng đáp là đáp xuống một nơi xung quanh toàn là hoa còn có thêm một cân nhà nhỏ ở đó,: {đó sẽ là nơi tuyệt vời cho mình tu luyện nhưng thời gian không còn nhiều mình phải rời đi}, Khi vừa xuống Cổ Thanh Nguyên đã nói lời từ biệt với Tiểu Y Tiên và Tiêu Viêm sau đó bung cách một đường bay đi, Cổ Thanh Nguyên bay giờ là đi đến một nơi có một dị hỏa vẫn luôn tồn tại mà con người không biết.
Nhưng dị hỏa đó rất xa vả lại muốn lấy dị hỏa đó nếu là người thường có thể nguy hiểm đến tính mạng, vì truyền thuyết nới gần dị hỏa ấy đã nuốt chửng linh hồn của nhưng võ giả muốn hấp thụ nó lần này là cô đánh liều đi đến tìm nó để có thể một phần luyện dược một phần có thể kết hợp sức mạnh lại.
Từ thời xa xưa có nhiều cao nhân truyền tai nhau về truyền thuyết của dị hỏa đó, kể cả đấu đế cũng phải chịu thua trước nó, dị hỏa đó đã từng là những tàn tích mà cuộc chiến đẫm máu giữ các tộc để lại, nhưng khi Hồn Thiên Đế bị phong ấn nó cũng vì đó mà biến mấy, nghe nói nó được chôn xấu dưới đáy biển lúc đầu Cổ Thanh Nguyên rất hoài nghi bởi hỏa không thuận với thủy.
Nhưng đường tới đó còn xa nên cô chỉ đành tấp vào một thị trấn nào đó để tìm nơi nghỉ ngơi sau đó tiếp tục lên đường, Cổ Thanh Nguyên cũng không quyên tu luyện và luyện đan, gần nhất cô nghe nói Nạp Lan Yên Nhiên có hôn ước với Tiêu Viêm xong liền đi từ hôn và hẹn ước 3 năm cũng sắp đến, cô phải mau quay về hỗ trợ con nhóc này, nhưng không biết lần hấp thụ dị hỏa này cô còn có thể quay lại hay không.
Không rất sợ, sợ lời hứa mà mình đưa ra mình không thể thực hiện, cô đã hứa rất nhiều, cô không muốn làm một người thất hứa, cô phải cho Hồn tộc thấy sẽ không dễ khi động vào Cổ tộc, Cổ Thanh Nguyên cô không muốn làm một kẻ thất hứa, haizzz mà đi ngủ đã, cô đã chìm vào giấc ngủ của mình khi đang suy nghĩ.
Sáng hôm sau.
Cô đi theo bản đồ mà một bằng hữu của cô đã để lại trước khi bị Hồn Thiên Đế đánh bại cũng đã đến được bờ biển nên này rất rộng lớn hơn hết áp lực nó đối với cô là ngang tầm sẽ khó cho cô khi phía dưới đang chờ cô không chỉ là ngọn đang hừng hực cháy mà là những con quái vật hung tàn đang chờ đợi con mồi, dị hỏa cũng đã cảm nhận được nguy hiểm của đã gọi những con dã thú dưới biển ra: { khốn kiếp còn chưa tìm ra dị hỏa đấu với bọn này chỉ có mệt chết, rồi đến được nới dị hỏa cũng sẽ vì mệt mỏi mà bị nó hút hết linh hồn.}
END.