Lưu Hương Mai ở nhà chị gái ăn một bữa no nê, sắc mặt càng thêm hồng nhuận.
Chỉ có con út Hứa gia mới có tay nghề nấu ăn như vậy. Lưu Hương Mai nhớ lần đầu tiên ăn đồ ăn của cháu út đã cảm thấy rất ngon, thế là mang theo con gái nhà mình học nấu ăn. Kết quả phát hiện thứ này vẫn là cần có thiên phú, cố gắng cũng không thể làm được.
Trên bàn có móng heo và măng mùa đông mà Lưu Hương Mai thích ăn, bà rất vui mừng, muốn khen ngợi Hòa ca hai câu, nhưng ngại trước mặt Hứa Thiều Xuân, đành phải nuốt lời vào trong miệng.
Chiều muộn một chút, Lưu Hương Mai liền trở về. Những ngày này bà vừa nhàn vừa bận, nói là nhàn cũng nhàn, nói là bận cũng bận. Lưu Hương Lan không giữ lâu, nói qua một chút thời gian đi chợ trong thành rồi lại đến nhà em gái ngồi chơi.
Trương Phóng Viễn mấy ngày trước bận rộn làm tiểu kinh doanh, đi sớm về trễ, người trong thôn còn chưa kịp phát hiện. Hôm nay bán thịt heo xong, anh đẩy xe về thôn, dọc theo đường đi đều có người nhìn thấy. Nhưng anh thực ra không quan tâm người trong thôn dừng lại nhìn mình, lập tức trở về nhà.
Anh đem tiền đã nhiều ngày cất giấu dưới đáy giường toàn bộ lấy ra, ôm ra ngoài phát ra âm thanh lạch cạch, nghe rất thỏa mãn. Tất cả đổ ra thành từng đống nhỏ, nhìn thì nhiều, nhưng trên thực tế cũng chỉ mấy ngàn tiền. Kỳ thực đi tiền trang đổi thành tiền muốn rất nhiều thủ tục, nhưng làm buôn bán cần có vốn lưu động, trên đầu vẫn phải có đủ nhiều tiền mới được.
Đếm đếm, có 4000 đồng.
Mua lợn sống mất 2406 đồng, lợn sống gϊếŧ mổ sau trừ bỏ nội tạng và đầu heo ra, thịt suất 70% đến 85%. Lúc này mua heo không tồi, thịt suất 80%. Mấy ngày lăn lộn bận rộn, kiếm lời một ngàn nhiều tiền, anh vẫn rất hài lòng.
Nếu cứ thế mãi, hẳn là không cần bao lâu liền có thể đem vòng tay bạc mình cầm cố chuộc lại, nhưng hiện tại không phải lúc thích hợp. Anh muốn mua heo đi bán, trên tay phải có đủ tiền quay vòng.
Thu dọn xong tiền, anh ở sân dỡ xe xuống, lại cho ngựa ăn rất nhiều cỏ, cầm theo một chút đồ ăn vặt và một ít đồ dùng hàng ngày mua ở trong thành đi nhà bác Tư ăn cơm.
“Bán được không?”
“Còn được, cháu nghỉ một ngày rồi lại đi xem heo.” Trương Phóng Viễn ăn cơm do bác Tư gái nấu, mấy ngày nay cũng chưa được ăn ngon, tâm tư toàn đặt vào sạp hàng: “Cháu đã ở bên cạnh cửa hàng treo bài, có heo thì người ta có thể liên hệ cháu.”
Trương Thế Thành ngồi ở mép trên ghế, hôm nay trong nhà đi ra ngoài thăm thân thích trở về, sớm đã ăn cơm xong, ông liền bồi Trương Phóng Viễn ăn. Nhìn cháu trai ăn ngon lành, ông cũng thoải mái duỗi thẳng chân dựa vào ghế, cùng anh hỏi thăm chuyện giá cả thị trường thịt.
Hà thị và Hiểu Mậu thì ở phòng ngủ lén nhìn đồ vật Trương Phóng Viễn mang về. Có một túi quả khô, là cho trẻ con ăn vặt. Không cần mẹ cậu nói, tự mình liền cười ha hả đem đồ vật thu vào lòng ngực.
Tiếp theo lại thấy mấy bao muối và tương, Hà thị vui mừng đến không được: “Anh họ con ngày càng biết cách cư xử, biết chọn mua đồ vật thực dụng, nhưng mà mua nhiều như vậy, còn mua cho cha con một bầu rượu, vẫn là tật xấu ăn xài phung phí không đổi được.”
“A, đây là cái gì?” Hiểu Mậu nghe mẹ cười giận, đang muốn đáp lại, lại ở một bên tay nải thấy cái hộp gỗ nhỏ.
Cậu nghi hoặc mở ra, thấy bên trong nằm một đôi dây cột tóc màu lục đậm. Dây cột tóc được làm bằng lụa tơ tằm mềm mại, ấm áp, trên thêu hoa sen màu vàng kim, cùng với hoa văn tường vân, rất đẹp mắt. Nếu dùng để buộc tóc vào mùa xuân thì chắc chắn sẽ rất đẹp.
"Mẹ ơi, dây cột tóc này đẹp quá!"
Hiểu Mậu không kìm được thốt lên. "Anh họ chọn đồ vật thật có mắt!"
Nhưng Hà thị lại hơi nhíu mày, nhận lấy dây cột tóc xem xét. Dây cột tóc tuy đẹp, nhưng màu sắc hơi tối, không giống với phong cách của Hiểu Mậu.
Tuy nhìn thấy con trai mình thích, bà vẫn nói: "Có lẽ là anh họ muốn tặng cho người khác đó."
Hiểu Mậu hơi thất vọng, nhưng vẫn hiểu chuyện nói: "Con mang đi trả lại cho anh ấy nhé, anh ấy đã cho con quả khô, dây lụa này không tiện lắm."
Hà thị cười gật đầu, xoa xoa đầu con trai.
Trương Phóng Viễn ăn uống no đủ, lại nói chuyện xong với tứ bá, định bụng sẽ ở lại thêm một lúc. Nhưng khi đang định mở lời thì Hiểu Mậu chạy ra trước: "Anh A Viễn, đây có phải là đồ vật anh muốn tặng cho ai không?"
Trương Thế Thành nghe thấy tiếng cũng quay đầu nhìn về phía con trai mình. Nhìn thấy hộp gỗ trong tay Hiểu Mậu, mặt Trương Phóng Viễn đỏ lên, vội vàng đi tới nhận lấy: "À... Đúng vậy. Ai nha, trí nhớ của anh thật kém, vừa mới về nhà đã đói bụng, vội vàng chạy tới đây, quên đem đồ vật lấy ra rồi."
Hiểu Mậu thấy đồ vật thật sự là muốn tặng cho người khác, cũng không thấy không vui, ngược lại nói: "Thật đẹp quá, anh muốn tặng cho ai vậy?"
Trương Phóng Viễn gãi đầu, có chút lúng túng trước ánh mắt trêu chọc của tứ bá và gia đình ông. Anh chỉ biết cười ngây ngô, rồi cẩn thận cất đồ vật vào ngực: "Cháu còn có việc, về trước đây."
Mấy người cũng không giữ anh lại, nhìn theo bóng lưng cao lớn ra cửa, đều cười lắc đầu.
Trương Thế Thành đứng dậy: "Tiểu tử này, xem ra cũng bắt đầu có chút ý tứ rồi."
Hà thị cười sờ đầu Hiểu Mậu: "Mậu ca nhi, chẳng mấy chốc nữa con cũng nên có chị dâu rồi."
Trương Phóng Viễn ra khỏi nhà Trương Thế Thành không về nhà ngay, mà đi loanh quanh trong thôn một vòng với mục đích rõ ràng nhưng lại giống như lang thang không có mục đích. Anh chỉ lo lắng không biết làm thế nào để gọi người mình muốn tặng lễ ra ngoài.
Tuy nhiên, khi anh đi đến nhà Hứa Hòa, lượn một vòng cũng không thấy Hứa Hòa ở nhà. Thay vào đó, anh lại gặp một số người dân trong thôn lôi kéo anh bắt chuyện. Anh không kiên nhẫn, đuổi họ đi mất.
"Hòa ca nhi, năm mới bận rộn quá."
“Ừm.”
“Ăn tết này đúng thật vội, không phải đi nơi này chính là đi chỗ kia, cũng không thường thấy cậu.”
Hứa Hòa đang ở trong đất rút củ cải, nghe thấy người lải nhải, nói thẳng nói: “Anh có cái gì muốn đưa cho chị tôi?”
Người thanh niên nghe vậy còn có chút ngượng ngùng, lấy ra đồ vật muốn đưa, hiển nhiên là lần đầu làm chuyện này, còn không quá thuần thục. Hứa Hòa nhìn người thanh niên này tuy rằng xấu hổ, nhưng vẫn là hỏi thăm rõ ràng, biết cho cậu phí chuyển đồ, liền nói bộ quy củ cho hắn một lần, người thanh niên liên tục gật đầu.
Hứa Hòa khẽ thở dài một cái, hôm nay nghe mẹ có ý là coi trọng Phí gia, qua trận này cậu cũng không cần giúp những người này chuyển đồ, không được đến lúc những người này không vui.
“Vậy, vậy cảm ơn cậu a, cậu tiếp tục đi......”
Hứa Hòa mí mắt đều lười nhấc lên: “Anh về đi, không cần cùng tôi nói những lời đó.”
Người thanh niên hậm hực rời đi, xoay người cúi đầu thiếu chút nữa đυ.ng vào Trương Phóng Viễn đang đi tới, dọa anh ta nuốt nước miếng, lo lắng đề phòng nhanh chân chạy đi. Chạy xa lại quay đầu lại nhìn thoáng qua đồ tể vượt bước chân to lớn, nghĩ thầm ngay cả đồ tể đều đánh chủ ý lên Hứa Thiều Xuân, như vậy chính mình còn có hy vọng cái rắm.
Trương Phóng Viễn nhìn tiểu ca nhi vùi đầu trên mặt đất rút củ cải, anh không mở miệng quấy rầy, mà là ngồi xổm phía trên bờ ruộng, cứ trấn như vậy.
Hứa Hòa một hơi rút đủ rồi đêm nay định làm cơm thịt hầm củ cải, chuẩn bị muốn mang sọt trở về, cảm thấy đỉnh đầu có một con chó mặt xệ siêu to đang ngồi, làm trong lòng cậu lo sợ, vừa nhấc đầu, liền thấy Trương Phóng Viễn cười toét miệng lộ ra răng nanh hướng về phía cậu.
Cậu hoảng sợ: “Anh ngồi xổm nơi này làm gì!”
“Ngồi xổm chờ cậu.”
Hứa Hòa mím môi, cũng chưa tức giận: “Anh lại có chuyện gì?”
Trương Phóng Viễn không tiếp tục nói cười chêm chọc, lấy lòng, ân cần lại dịu dàng lấy đồ ở trước ngực ra, ở trên bờ ruộng đưa hộp quà qua.
Giữa mày Hứa Hòa vừa động, nhìn Trương Phóng Viễn lộ ra bộ dáng ngây ngốc, không khỏi giật mình. Trước mắt có một cái hộp, là một cái hộp mộc có văn hoa, chỉ là nhìn hộp cũng thấy vật trong hộp sẽ không kém.
Cậu đã hồi lâu không có nghiêm túc nhìn chăm chú vào đồ người khác nhờ chuyển giao như vậy, mỗi lần đều là còn nguyên cầm đưa cho chị cậu, không nghĩ tới........
Nhưng có cái gì bất ngờ đâu, chị gái cậu là hoa khôi trong làng, hiện tại Trương Phóng Viễn cải tà quy chính, lại có việc làm đứng đắn, đến cả dì cậu còn nhìn trúng, tự nhiên là có điều kiện đi tranh thủ một chút.
Chính mình sao lại xen vào việc người khác, bỗng nhiên sinh ra chút hương vị nói không rõ, đó là trước kia nhìn chị gái được mọi người tặng quà, cậu cũng chưa từng nâng một chút mí mắt a.
A, đúng rồi, chị cậu muốn cùng Phí gia đính hôn, đến lúc đó Trương Phóng Viễn muốn tay không mà về. Cậu đây là ở thay anh tiếc hận đi, dù sao con người to con này kỳ thật cũng khá tốt, giống như là con nhím trên núi, bên ngoài trường thực hù người, bên trong thịt lại rất mềm, cũng nhiều chiếu cố cậu.
Nhiều chiếu cố....... Là bởi vì chị cậu sao? Tựa như anh họ Trần Tứ nói, Trương Phóng Viễn đối cậu thân thiện, dẫn cậu đi xem bệnh, mua đường hồ lô, cùng cậu đào măng....... Lôi kéo làm quen sao?
Chính là lúc anh cùng cậu ở chung, cơ hồ không nhắc tới quá chị cậu a, bằng không cậu cũng sẽ không đến gần anh....... Nhưng cậu cũng nhớ rõ, lúc trước Trương Phóng Viễn đến đến nhà cậu mổ heo, đúng là có ở cửa sổ xem chị cậu.......
Hứa Hòa một phen giãy giụa, phát giác chính mình tóm lại vẫn là cảm kích anh. Mặc kệ có phải vì chị mới tiếp cận mình hay không, Trương Phóng Viễn người như vậy, cậu cũng là hy vọng anh tâm tưởng sự thành, có thể sống tốt.
Cậu giãn cơ mặt, thở nhẹ nhàng, nhận lấy: “Đừng tưởng rằng chúng ta hơi quen liền không thu anh phí chuyển đồ, tôi không giảm cho anh đâu, đưa giống nhau.”
Trương Phóng Viễn thấy cậu thực đương nhiên nhận lấy đồ, vẫn chưa có bất luận cái đùn đẩy gì, còn đang rất cao hứng, nghe câu thứ nhất, trong lòng lại không vui: “Không phải đâu.”
Hứa Hòa cũng chua lòm: “Lễ vật đều đưa rồi, cho tôi chút phí liền không được, sao anh keo kiệt như vậy.”
“Này không phải vấn đề keo kiệt hay không keo kiệt, cậu muốn bao nhiêu tiền, mở miệng tôi cho cậu là được. Nhưng chính mình nhận lễ còn muốn người ta đưa phí không thích hợp đi?”
Tay Hứa Hòa cứng đờ, hơi hơi kinh ngạc, chưa lý giải được ý Trương Phóng Viễn, một hồi lâu mới chải vuốt rõ ràng. Cậu không thể tin tưởng nhìn cái hộp, lại ngẩng đầu nhìn Trương Phóng Viễn một cái, khó được nói lắp nói: “Anh...... Anh có ý tứ gì?”
“Cậu mở ra xem có thích hay không.”
Trương Phóng Viễn có chút mất tự nhiên nói: “Tôi ở trong thành nhìn đến cảm thấy rất tốt, tiện tay mua.”
Hứa Hòa vài lần khẽ nhếch miệng, lại chưa nói gì, cậu không mở ra hộp, nhìn Trương Phóng Viễn: “Làm cái gì muốn đưa đồ cho tôi?”
Trương Phóng Viễn bị cặp mắt kia nhìn đến mặt đỏ lên, quết định đứng lên, vốn đang thấp hơn Hứa Hòa giờ cao hơn vẫn thấy mất khí thế: “Trong thôn tôi cũng không có người khác có thể đưa, cậu, cậu nhanh mở ra nhìn xem có thích hay không.”
Hứa Hòa không chớp mắt nhìn anh: “Tôi về nhà lại xem, rút củ cải tay dơ.”
“Úc.” Tim Trương Phóng Viễn đập thực mau, anh không dám cùng Hứa Hòa đối diện, ho khan nói: “Vậy cậu làm xong sớm một chút rồi về nhà đi, tôi còn có việc, trở về đây.”
Nói xong, Trương Phóng Viễn giống như trộm, chân thon dài hữu lực một rút, chạy nhanh liền thoát đi rồi.
Hứa Hòa nhìn bóng người biến mất ở bờ ruộng mới chậm rãi thu hồi ánh mắt.
Trong tay trong tay cậu nắm hộp, còn không biết là cái gì, nhưng lại sợ đem hộp bóp nát, trong lúc nhất thời đặt ở trong tay khẩn trương cũng không phải, thư thái cũng không phải.