Tôi Mở Công Viên Kỳ Ảo Ở Trái Đất

Chương 22: Công nhân mới

Trong hai ngày ngừng kinh doanh trước đó, Trì Ý Chân đã tuyển được một người người bán vé, ba bảo vệ duy trì an ninh trật tự, một người hướng dẫn du khách và một lao công quét dọn vệ sinh.

Tuy rằng bây giờ công viên vẫn còn rất nhỏ, cơ bản là có thể dựa vào bảng hướng dẫn và loa phát thanh để dẫn đường cho du khách, thế nhưng từ khi một ông lão đánh quái vật mặt sáng hơn nổi tiếng thì Trì Ý Chân phát hiện trong các nhóm du khách tới công viên chơi bắt đầu có thêm rất nhiều bóng dáng của người già. Có một vài người già tuy vẫn khoẻ khoắn đi lại được bình thường nhưng lại không biết chữ, có một số người hơi nghễnh ngãng, mỗi khi vào công viên đều tìm các du khách khác hỏi thăm, còn có vài người già mắc bệnh về tim nên trò chơi đã nhắc nhở hắn rằng họ có thể sẽ bị quái vật dọa cho ngất xỉu. Trì Ý Chân cảm thấy việc thuyết phục các ông bà có bệnh tim không nên mua vé vào công viên sẽ tiêu tốn không ít thời gian, bởi vậy người bán vé và người dẫn đường là rất cần thiết.

Mà vốn dĩ hằng ngày Trì Ý Chân đều dùng tích phân để dọn sạch công viên, hiệu suất cao lại tiết kiệm tiền, nhưng cách làm này chỉ có thể dùng được sau khi công viên đóng cửa. Theo số lượng du khách tăng cao sẽ luôn có một vài cá nhân thiếu ý thức thích ném rác rưởi lung tung, nếu ban ngày ban mặt mà hắn để rác rưởi biến mất thì có thể các du khách sẽ chú ý. Công viên còn đang trong gia đoạn phát triển, Trì Ý Chân cảm thấy mình vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn, bởi vậy tìm một lao công để dọn dẹp cũng là điều cần thiết.

Có thêm sáu công nhân này thì lượng công việc của Trì Ý Chân có thể giảm bớt rất nhiều, những việc vụn vặt này cứ giao cho công nhân xử lý là được.

Các công nhân mới vào đều là những người trẻ tuổi tầm hai ba mươi, thể lực tốt nhiệt tình cao, cực kỳ phù hợp với phong cách làm việc của công viên. Ngoài ra để có thêm càng thời gian cá nhân hơn, Trì Ý Chân đã liên hệ với Bé Ngốc Đáng Yêu hỏi thử xem cô ấy có đồng ý tới làm nhân viên quan hệ công chúng của công viên không, hắn định giao các tài khoản official của công viên cho cô ấy xử lý. Ấn tượng của hắn với Bé Ngốc Đáng Yêu khá là tốt, dù sao lần đầu nổi tiếng của công viên trên Internet cũng là do cô ấy đem lại.

Bé Ngốc Đáng Yêu tên thật là Mạnh Hiểu Đại, họ Mạnh cũng là một dòng họ lớn ở thành phố Tấn An, vừa nghe dòng họ này đã biết là dân bản địa. Vốn dĩ Mạnh Hiểu Đại đang là nhân viên văn thư tại một xí nghiệp tư nhân nhỏ ở Tấn An, vlogger review đồ ăn chỉ là nghề phụ. Tìm được một công việc tử tế ở thành phố tuyến ba không hề dễ, tiền lương cũng rất thấp, mỗi tháng 4000 tệ không bảo hiểm xã hội không nghỉ hai ngày cuối tuần. Đã vậy ông sếp hãm tài ở chỗ làm còn nghĩ hắn ta đang ban ân cho Mạnh Hiểu Đại, luôn cảm thấy hắn ta đang nuôi sống cô.

Mạnh Hiểu Đại đã ghét phải làm việc ở đó từ lâu, tiếc là công việc tử tế không dễ tìm cho nên cô vẫn phải cắn răng chịu khổ ở đó. Vừa nghe thấy viên trưởng đề ra chế độ sáng đi chiều về + lương 6000 tệ + bảo hiểm đầy đủ + cách nửa năm tăng lương một lần + tiền cơm tiền xe + cuối tuần nghỉ hai ngày, Mạnh Hiểu Đại lập tức thu dọn đồ đạc chạy ngay tới công viên, nắm lấy tay viên trưởng rồi kích động nói: “Viên trưởng ơi, từ nay về sau công viên cũng chính là nhà của em!”

Trì Ý Chân không chút nghĩ ngợi rút tay lại, đáp: “Khó đấy, đây là nhà của tôi.”

Mạnh Hiểu Đại: ……

Bởi vì vừa nhận được khoản tiền bồi thường 3 triệu tệ nên bây giờ Trì Ý Chân đang rất dư dả, cũng không ngại đối đãi với công nhân tốt một chút, đưa ra mức tiền lương cao hơn hẳn so với các ngành nghề tương tự ở bản địa. Cũng chính vì vậy, sau khi các công nhân bắt đầu vào làm việc đều vô cùng nhiệt tình.

Tối hôm đó khi hắn đang dẫn theo các công nhân đi ra ngoài liên hoan chào mừng, Trần Tuệ phụ trách công việc dẫn đường cho khách lên tiếng hỏi “Viên trưởng ơi, có phải là công viên mình không có ý định mời nhà thiết kế riêng về để thiết kế cảnh quan không ạ?”

Trì Ý Chân: “Sao em biết?” Không thể nào, công viên nghèo rõ ràng đến như vậy luôn rồi à?

Trần Tuệ thực sự không hề cảm thấy công viên nghèo. Khó khăn lắm cô mới tìm được công việc tốt như thế này nên chỉ lo sợ không qua được thời gian thử việc, sau khi phỏng vấn thành công đã bắt đầu vắt hết óc mà nghĩ cách giúp công viên phát triển hơn rồi. Cô nói: “Em thấy với tình thế phát triển hiện tại của công viên chúng ta thì sau này chắc chắn sẽ phải làm thật lớn.”

Lời này Trì Ý Chân rất thích nghe, cười cười gật đầu. Trần Tuệ lại nói tiếp: “Em không học về mảng thiết kế cảnh quan nên cũng không hiểu rõ lắm, nhưng em biết là mấy công viên tương đối nổi tiếng trên thị trường vào mùa cao điểm đều phải đón mấy chục nghìn du khách trở lên trong một ngày, bảy tám mươi nghìn cũng có nữa. Nhưng mà em thấy các con đường trong công viên chúng ta đều tương đối nhỏ, sau này khi có nhiều du khách thì rất có khả năng sẽ tạo thành sự cố dẫm đạp……”

Nghe Trần Tuệ nói xong, trong lòng Trì Ý Chân lập tức hốt hoảng. Đúng rồi, sao lúc trước hắn lại không nghĩ tới điểm này nhỉ?

Trước kia Công Viên Kỳ Ảo chỉ là một công viên giải trí nhỏ dành cho trẻ em, năm đó khi bà ngoại kinh doanh công viên thì lượng khách tối đa trong một ngày cũng chỉ có hai ba trăm người nên bà xây đường trong công viên khá nhỏ hẹp. Sau khi trời xui đất khiến bị trò chơi đập trúng đầu, tuy rằng trong quá trình cải tạo Trì Ý Chân cũng đã mở rộng đường rồi, nhưng nếu muốn tiếp đón mấy chục nghìn người thì con đường kia chắc chắn là không đủ.

Nếu bây giờ không quy hoạch lại ngay, lỡ như sau này muốn mở rộng thì phải xây ở đâu?

Đương nhiên Công Viên Kỳ Ảo không phải là một công viên bình thường, sau này khi cấp bậc cao hơn thì hắn cũng có thể dịch chuyển các kiến trúc khi cải tạo. Nhưng mà du khách đâu phải là người mù, kiểu gì họ cũng sẽ phát hiện.

Tuy rằng thẻ nhân vật của Trì Ý Chân có kỹ năng tiên tri, nhưng khi lên tới cấp 4 rồi cũng chỉ có thể biết trước tương lai trong vòng một ngày. Tương lai xa sẽ như thế nào? Thái độ của du khách sẽ ra sao? Đây vẫn là những điều hắn chưa thể biết ngay được.

Để đề phòng trước những chuyện như vậy, Trì Ý Chân quyết định sẽ tìm một nhà thiết kế cảnh quan. Thật ra dù hôm nay Trần Tuệ không đề cập tới thì sau này cũng sẽ phải bỏ số tiền này ra, từ lúc mở rộng diện tích công viên Trì Ý Chân đã phát hiện kiến thức ở phương diện kiến trúc và thiết kế của mình có chút không đủ dùng. Trước đó là do không đủ tiền nên mới chắp vá dùng tiếp, bây giờ thì không thể nào kéo dài thêm được nữa. Hắn gật gật đầu, nói là cuối tháng khi tính toán lương sẽ cho Trần Tuệ một phần tiền thưởng. Trần Tuệ lộ rõ vẻ vui sướиɠ, không khí giữa các công nhân hiển nhiên cũng rất hòa hợp.

Chỉ là khi hứa hẹn xong, Trì Ý Chân bỗng nhiên lại nhớ ra là công viên nhà mình còn thiếu một nhân viên kế toán.

Tuy rằng trò chơi có thể hỗ trợ tính toán thu nhập, trước đó thậm chí còn liên lạc với cục cảnh sát giúp hắn, nhưng dù gì mặt ngoài cũng vẫn phải có một nhân viên kế toán, cuối năm Công Viên Kỳ Ảo còn phải tính toán và nộp thuế nữa đấy! Cũng không thể bắt trò chơi làm hết tất cả mọi việc cho mình được.

Bởi vậy nên Trì Ý Chân lập tức dời thời gian mở cửa công viên chậm lại ba ngày, lúc này mới bài đăng thông báo trên weibo khiến các cư dân mạng “lăn lộn khóc lớn” kia.

Nhà thiết kế cảnh quan không thể tuyển ngay được, nhưng vào đêm hôm ấy Trì Ý Chân đã ngồi sửa chữa lại phương án thiết kế của mình một chút, mở rộng con đường của hai khu vực trải nghiệm ra gấp mười lần. Mở rộng như vậy rồi, tương lai nếu công viên có tổ chức vài hoạt động nhỏ thì cũng hoàn toàn đủ dùng.

Sau khi dặn dò nhóm công nhân ba ngày sau nhớ tới làm việc đúng giờ, Công Viên Kỳ Ảo lại tiếp tục trạng thái đóng cửa không kinh doanh trong suốt ba ngày tiếp theo. Thi thoảng có người qua đường đi ngang qua ghé mắt nhìn công viên vài lần, lại chỉ có thể nhìn thấy bên trong toàn là máy móc và công nhân đang tiến hành xây dựng.

Ba ngày sau, 8 giờ sáng ngày 3/8, Công Viên Kỳ Ảo đúng giờ khai trương, các khách quen ở thành phố Tấn An đều tới chơi ngay vào sáng sớm.

Tào Tiểu Lượng và Quan Khai dẫn theo vài bạn học nữa chạy tới xếp hàng, liếc mắt một cái đã nhìn thấy ngay mấy bạn học còn đến sớm hơn cả mình, la lên một tiếng, “Thời Hạc! Trương Mẫn Mẫn! Sao hai người các cậu cũng tới thế?”

Thời Hạc và Trương Mẫn Mẫn quay đầu lại, thấy người vừa lên tiếng là Tào Tiểu Lượng thì biểu tình đều có chút không được tự nhiên. Trương Mẫn Mẫn nghĩ thầm: Mình đã đến sớm như vậy rồi, sao vẫn đυ.ng phải bọn họ vậy? Không phải mọi người đều nói mấy học sinh ham chơi toàn ngủ đến tận mặt trời lên cao à?

Tào Tiểu Lượng chen đến bên người bọn họ rồi đắc ý cười to, trông rất giống như mấy nam chính sảng văn đang vả mặt những người từng khinh thường mình, “Không phải thực tế ảo là giả à? Không phải là sẽ không bao giờ tới à? Hai người các cậu…… Hừ!”

Trương Mẫn Mẫn không nói gì, cảm thấy Tào Tiểu Lượng đúng là quá ầm ĩ. Thời Hạc hơi hơi híp mắt, hỏi ngược lại: “Cũng đã nghỉ hè rồi, bọn tớ ra ngoài chơi một chút thì đã sao?”

“Công viên mở cửa rồi kìa!”

Câu trả lời của Tào Tiểu Lượng bị thanh âm lảnh lót của người qua đường át mất.

Bọn họ cũng không còn tâm trạng gì để nói chuyện phiếm nữa. Quan Khai tiến tới khoác vai Tào Tiểu Lượng, lo lắng nói: “Hôm nay đông người lắm đấy, chúng ta phải nhanh lên thì mới mua vé thêm mấy lần được. Lần trước hai đứa mình đều tụt hạng trên Bảng Xếp Hạng Chiến Công rồi!”

Vừa nghe nói mình bị tụt hạng thì sắc mặt của Tào Tiểu Lượng cũng trở nên vô cùng căng thẳng, không còn tâm trạng để vả mặt bạn học nữa.

Bọn họ xếp hàng mua vé, phát hiện lần này đội ngũ tiến lên rất nhanh. Đến khi đi lên đoạn trên cả đám mới phát hiện ra bên cạnh phòng bán vé vừa mới có thêm một cái máy bán vé tự động tiện lợi hơn các loại máy móc khác rất nhiều, có thể tự động nói ra số lần mua vé trước đó và giá trị chiến công của từng người. Bên cạnh máy bán vé còn có một người bán vé đang giới thiệu: “Những du khách không hiểu cách dùng máy bán vé hoặc là không thể mua được vé thì xin vui lòng đến chỗ của tôi để được trợ giúp ạ.”

Xem ra sau khi nghỉ năm ngày thì công viên đã thăng cấp thêm rất nhiều chức năng mới. Tào Tiểu Lượng vừa trả tiền vé vừa nghĩ vậy.

【 Xin chào Chiến Thần Vô Địch Làm Trời Làm Đất, đây là lần thứ tám ngài mua vé, cảm ơn ngài đã luôn ủng hộ công viên. Nếu tích lũy được mười lần mua vé thì sẽ được miễn phí vào công viên chơi một lần đó nha! 】

Cái tên do máy bán vé đọc ra khiến những người xung quanh đều sôi nổi nhìn về phía này, Tào Tiểu Lượng tự hào mà ưỡn ngực, nghĩ thầm chắc chắn là bọn họ đang cảm thấy nickname của mình cực kỳ ngầu lòi!