Tôi Mở Công Viên Kỳ Ảo Ở Trái Đất

Chương 2: Xuyên tới thế giới khác

Dưới ánh mắt khϊếp sợ của Raymond, tên phạm nhân kia chậm rãi quay đầu lại với khuôn mặt lạnh lùng và biểu tình lạnh nhạt, chỉ có dấu vết xám xịt trên mặt cùng với vết thương trên người hắn ta là còn đang nhắc nhở Raymond rằng đây chính là tên trộm vặt mấy hôm trước.

Không, người này không thể nào chỉ là một tên trộm vặt được!

Hắn ta là một người sở hữu năng lực siêu phàm kinh khủng, cho dù lặng yên không một tiếng cũng thể làm nổ tung giáo đường trong tháp cao!

Rốt cuộc là hắn ta có mục đích gì? Tại sao lúc trước lại dễ dàng bị bọn họ bắt lấy như vậy? Vì sao lại phải ngồi trong ngục giam chịu đựng bị tra tấn và quất roi suốt hai ngày? Có phải hắn đang ấp ủ âm mưu nào đó đáng sợ hơn nữa không?

Bàn tay đang nắm đao của Raymond run lên nhè nhẹ, giờ khắc này hắn không thể không thừa nhận rằng mình đang cảm thấy sợ hãi người trước mặt.

Thế nhưng ngay giây tiếp theo hắn lại nhớ tới trách nhiệm thị vệ trưởng của mình, nhớ tới lời thề trước nữ vương bệ hạ rằng mình sẽ bảo hộ vương quốc này cho đến hơi thở cuối cùng.

Sự tận tâm và nhiệt huyết đã tiếp thêm can đảm cho Raymond, đôi tay đang nắm đao lại lần nữa có thêm sức mạnh. Hắn âm thầm thề trong lòng, nhất định phải gϊếŧ chết tên này trước khi hắn ta dùng năng lực siêu phàm kỳ quái kia làm nổ tung vương cung! Cho dù phải lấy tính mạng của mình ra để ngăn cản hắn ta cũng được!

“Yên tâm đi, ta sẽ không phá thêm bất cứ nơi nào nữa đâu.”

Raymond nghe vậy bỗng nhiên dừng lại, nhưng hắn vẫn duy trì tư thế có thể chém người bất cứ lúc nào như cũ, không hề có ý định thả lỏng, “Ý ngươi là gì?”

Phạm nhân: “Ý của ta là, với năng lực này thì ta đã đủ tư cách để đàm phán với nữ vương của các ngươi chưa?”

Đồng tử của Raymond hơi hơi giãn ra, ý của lời này là nếu đối phương không được gặp nữ vương thì sẽ tiếp tục phá hoại thủ đô?

***

“…… Cho nên ta đành phải sắp xếp cho hắn ta ở tại một dinh thự gần ngục giam, hắn nói hắn cần một nơi an tĩnh để sửa sang lại bề ngoài trước khi tới bái kiến nữ vương.” Raymond vội vàng trở lại cung đình báo cáo chuyện này với đại thần Nội Các là Y Đốn Tước Sĩ.

Y Đốn Tước Sĩ là một người đàn ông trung niên mang vẻ ngoài âm u, nghe Raymond trình bày xong, ông nói: “Ngươi bị lừa rồi, vụ nổ ở giáo đường là do một nhóm dị giáo chôn sẵn thuốc nổ dưới nền đất từ trước chứ chẳng liên quan gì tới người mà ngươi nói cả.”

Raymond không dám tin tưởng mà hỏi lại, “Sao có thể như vậy được? Giáo đường Bốn Mùa có thuộc hạ của thần minh bảo hộ, lại có nhiều siêu phàm giả như vậy ở bên trong, sao có thể bị dị giáo chôn thuốc nổ dưới đất từ trước được? Hơn nữa ta đã tận mắt thấy người kia……”

Y Đốn Tước Sĩ lắc đầu, “Vào trước tháng bảy Nữ Thần cũng đã ban thần dụ xuống cho giáo đường rồi, chuyện này vẫn luôn âm thầm tiến hành, chỉ là các ngươi không biết thôi. Toà giáo đương bị nổ hôm nay chỉ là một tấm chắn dùng để dụ dỗ dị giáo, không đáng lo ngại.”

Raymond hơi ngây người một chút, không biết nên làm như thế nào.

Y Đốn Tước Sĩ nói: “Người kia rất có thể là một vị siêu phàm giả có được năng lực tiên tri, đúng là nên gặp một lần xem hắn có ý gì. Tốt nhất là hắn đáng giá để chúng ta mượn sức.” Chẳng qua, cho dù là một vị siêu phàm giả thì người nọ cũng không đủ tư cách để được gặp mặt nữ vương.

Raymond dẫn Y Đốn Tước Sĩ đi tới tòa dinh thự kia. Trước khi đi Raymond đã sắp xếp hơn trăm kỵ sĩ bao vây quanh toà dinh thự, ngay sau khi người kia tiến vào cũng đã có người canh gác ở cửa, thế nhưng khi bọn họ gõ cửa thì bên trong lại không có bất cứ tiếng đáp lại nào.

“Các hạ? Các hạ?” Raymond thử hô hai tiếng.

Hành động, khí khái và uy thế của người nọ trước ngục giam đã khiến Raymond chấn động sâu sắc, bởi vậy trong lòng hắn vẫn nửa tin nửa ngờ đối với phán đoán của Y Đốn Tước Sĩ. Mãi đến một lức sau vẫn không có tiếng đáp lại, hắn mới cắn răng đá cửa xông vào, Y Đốn Tước Sĩ theo sát ngay sau đó.

Thông qua cửa phòng cao rộng có thể nhìn đến cả căn phòng không sót chỗ nào, bên trong trống không, ngay cả một bóng người cũng không có.

Raymond trợn tròn mắt.

Y Đốn Tước Sĩ lắc đầu phán đoán, “Xem ra hắn đã chạy thoát, đây chắc chắn là một kẻ lừa đảo không hơn không kém. Raymond, ngươi bị lừa rồi.”

***

Hai tiếng trước.

Raymond đưa người nọ tới toà dinh thự gần ngục giam, cứng rắn hỏi: “Ta nên xưng hô với ngài như thế nào?”

Người nọ nói: “Gọi ta là Saar.”

“Các hạ Saar, mời ngài tạm thời nghỉ ngơi ở nơi này trước, ta sẽ đi xin chỉ thị của nữ vương.” Raymond nói xong lập tức sắp xếp hơn trăm kỵ sĩ vây quanh nơi này, mà người tự xưng là Saar kia từ đầu tới đuôi đều không có bất cứ ý kiến phản đối nào với hành động của hắn.

Raymond nhẹ nhàng thở phào, nhưng lông mày vẫn luôn nhíu chặt. Hiển nhiên lúc này hắn đang cảm thấy đây là một vị cao thủ có thể lặng yên không một tiếng động mà làm nổ tung giáo đường, sự phối hợp của đối phương vẫn không thể làm hắn an tâm được.

Không lâu sau, Saar chọn bừa một phòng rổi bước vào, sau khi cửa phòng đóng lại hắn nhanh chóng nghe thấy tiếng Raymond rời đi. Lại một lát sau, sau khi xác định Raymond sẽ không đi vòng vèo, Saar vội khoá kỹ cửa phòng rồi chạy vội tới trước bàn, nhấc ấm nước lên rồi hung hăng uống mấy ngụm.

Giờ khắc này bả vai thẳng thắn của hắn lập tức thả lỏng, biểu tình vừa lạnh lùng vừa châm biếm cũng không giữ nổi nữa. Sau khi uống nước xong Saar còn thỏa mãn mà thở phào một hơi sau đó ôm ấm nước ngồi lên trên sô pha, hoàn toàn không còn phong thái cao thủ như lúc ở trước mặt đám người Raymond nữa.

Saar, không, phải nói là Trì Ý Chân, uể oải nằm liệt trên sô pha. Nếu không phải trên loại ghế sô pha với hình thức cổ xưa này có rất nhiều hoa văn tinh xảo để gia tăng lực ma sát thì chỉ sợ là hắn đã trườn dần xuống dưới thảm như một vũng nước rồi.

“Mệt mỏi quá đi mất thôi! May mà đã vượt qua được kiếp nạn này rồi.”

Trì Ý Chân muốn lười nhác vươn vai, kết quả lại không cẩn thận chạm đến vết thương trên người, hắn bị đau đến mức kêu lên một tiếng, mang vẻ mặt nhăn nhó mà ngồi dậy.

Cùng lúc đó bên tai hắn vang lên một thanh âm máy móc lạnh băng, “Nhiệm vụ dành cho người mới đã hoàn thành, có lập tức tiến hành kết toán không?”

Trì Ý Chân vội vàng đáp: “Có có có!”

“Đang trong quá trình kết toán, mong ngài chờ một lát.”

Trong thời gian chờ đợi nhiệm vụ kết toán, Trì Ý Chân nhanh chóng ngồi ngẫm lại về những việc đã xảy ra trong khoảng thời gian này, sau đó lại thở dài không biết là lần thứ mấy.

Vốn dĩ hắn là một công dân bình thường không tuân theo khuôn phép cũ, không thích đi làm cũng không thích xã giao, hằng ngày chỉ dựa vào việc làm streamer trò chơi và cắt ghép video để nuôi sống bản thân.

Sau khi một trò chơi hắn đang chơi hết nổi tiếng, Trì Ý Chân nhận được lời mời chơi thử nội bộ của một trò chơi mới tên là《 Nhật Ký Bồi Dưỡng Thần Minh 》. Đây là một trò chơi mới không có trên thị trường, cũng chưa từng thấy quảng cáo tuyên truyền nào nên vốn dĩ Trì Ý Chân cũng không để ý, còn tưởng rằng lại là một trò chơi nhỏ do tên lừa gạt nào đó tuyên truyền miễn phí để đổi lấy skin game.

Thế nhưng, khi hắn click mở video giới thiệu trò chơi thì ngay lập tức đã bị đồ hoạ tinh xảo đẹp đẽ có thể so với game nước ngoài của trò chơi này cuốn hút. Ôm ý tưởng muốn thử độc hộ cho các cư dân mạng, hắn không chút do dự tạo một tài khoản, cũng dựa theo hướng dẫn của trò chơi để tạo ra một nhân vật trong game. Sau đó, hắn gấp không chờ nổi mà ấn vào nút “Bắt đầu trò chơi”.

Lúc sau……

Hắn xuyên không rồi.

Ngay từ đầu hắn không nghĩ việc xuyên không lại liên quan tới trò chơi này mà chỉ cho rằng do mình thường xuyên thức đêm chơi game nên mới chết đột ngột sau đó xuyên không, tuy rằng phương thức xuyên không này đã lỗi thời từ lâu rồi, nhưng…… Mặc kệ đi, có thể tiếp tục tồn tại là được.

Thân thể mới hoàn toàn không có bất cứ chỗ nào không thích ứng cả, tuy không có gương nhưng Trì Ý Chân đã tự mình sờ soạng kiểm tra một lúc rồi. Hắn phát hiện cánh tay và cẳng chân của thân thể này rắn rỏi hơn ít nhất gấp đôi so với mình, cơ bụng còn có tám múi, hơn nữa tầm nhìn rõ ràng trở nên cao hơn hẳn, ít nhất phải cao hơn mình lúc trước 10cm. Lập tức từ 1m78 biến thành trên 1m88, mắt cũng không còn cận thị nữa, sự tự tin của Trì Ý Chân cũng theo đó mà bành trướng lên.

Vì mới xuyên đến nên không dám lớn tiếng ồn ào, Trì Ý Chân chỉ cẩn thận mà xem xét tình huống xung quanh.

Địa điểm mà lúc ấy hắn xuyên tới là vườn hoa lớn nằm ở trung tâm cung đình, với Trì Ý Chân thì cái vườn hoa kia trông cũng khá là bình thường, nếu không nhờ đồ trang trí trong đó cùng với phong cách kiến trúc nơi xa rõ ràng không phải của Trái Đất thì hắn còn tưởng rằng mình vẫn đang ở trên Trái Đất ấy chứ. Tuy vườn hoa trông khá bình thường nhưng diện tích lại rất lớn, Trì Ý Chân đã đi hơn nửa ngày nên vừa đói lại vừa mệt, cuối cùng hắn đi tới tế đàn của vương cung. Khi đó đương nhiên là hắn chưa biết đây là một nơi rất quan trọng, khi nhìn thấy bên trên có rất nhiều đồ ăn, xung quanh thì một người cũng không có thì hắn lập tức quyết định lấy một ít đồ ăn để lấp đầy bụng.

Khi đó hắn còn rất ngây thơ, cảm thấy thân thể này của mình khá cường tráng, quần áo cũng rất là không tồi, cho dù không phải chủ nhân của nơi này thì cũng phải là khách quý gì gì đó. Ăn một chút đồ ăn cũng chẳng phải là chuyện gì to tát, có gì thì xin lỗi rồi bồi thường tiền là được, cùng lắm còn có thể làm công trả nợ nữa, nếu thế giới mới này là xã hội pháp trị giống như Trái Đất thì càng tốt.

Sau đó tấm gương trên tế đàn hoàn toàn phản xạ ra dáng vẻ hiện tại của thân thể này.

Cạch một tiếng, mâm đồ ăn trong tay Trì Ý Chân rơi xuống đất. Mâm đồng sáng đến mức có thể soi gương được lăn dài trên mặt đất, hắn nhìn thấy khuôn mặt đang ngây ra như như phỗng của mình trong gương.

Đương nhiên là Trì Ý Chân nhớ rõ gương mặt này, bởi vì không lâu trước đó chính hắn đã điều chỉnh mắt mũi miệng của nó trên màn hình máy tính của mình. Đây là nhân vật đầu tiên mà hắn sáng tạo ra trong trò chơi kia mà!

Phản ứng đầu tiên của Trì Ý Chân ngay lúc đó chính là: Wow, đây là game online thực tế ảo sao? Không thể tưởng tượng được!

Phản ứng thứ hai: Mịa nó, đây chính là thế giới siêu nguy hiểm có cả đống tà thần đấy!

Trì Ý Chân còn chưa kịp nghiên cứu ra cách mở giao diện trò chơi thì hắn đã bị vệ binh đang đi tuần tra phát hiện. Lúc ấy hắn còn coi tất cả mọi thứ ở đây là game thực tế ảo nên chẳng có phản ứng gì với nhóm vệ binh đang xông tới cả, sau đó hắn đã bị xiên cho một nhát.

Tầm nhìn trước mắt lập tức đen ngòm, sau đó sự thống khổ do bị đâm chết mới bắt đầu buông xuống.

Dù đã bị đâm chết nhưng Trì Ý Chân vẫn chưa rời khỏi nơi quỷ quái này, càng chưa được đăng xuất khỏi trò chơi được. Trong bóng đêm chỉ có vài dòng chữ bay bay ở trước mặt hắn, tóm tắt lại là hắn vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ dành cho người mới nên không thể đăng xuất khỏi trò chơi để quay về Trái Đất được, chỉ khi nào hoàn thành nhiệm vụ dành cho người mới và kiếm được đủ tích phân mới có thể trở về. Đến tận lúc đó hắn mới nhận ra rằng nơi này không phải trò chơi mà là hiện thực, kẻ hai bàn tay trắng như hắn chỉ có thể dựa vào thứ kỳ quái tự xưng là trò chơi này.

Tên: Saar ( Tên ngẫu nhiên do trò chơi đặt )

Chủng tộc: Nhân loại - Người da vàng.

Chiều cao: 188cm.

Kỹ năng: Không.

Danh vọng: Không.

Tích phân: Không.

Trì Ý Chân: “Nhiệm vụ dành cho người mới là cái gì?”

Thanh âm máy móc lạnh băng vang lên: “Thoát khỏi vận mệnh bi thảm.”

Trì Ý Chân ổn định lại tinh thần trong chốc lát, sau đó lại ấn vào nút “Bắt đầu trò chơi” một lần nữa.

Lượt chơi thứ hai mở ra, nhưng hắn không trở lại vườn hoa ban đầu kia mà trở lại chính giữa tế đàn, ngay lúc vệ binh đang giơ vũ khí xông tới. Trải nghiệm chết đi lúc nãy khiến hắn ôm đầu ngồi xổm xuống theo bản năng, hô to mình sai rồi mình không nên ăn vụng đồ ăn ở đây. Biểu hiện của hắn rất giống một dân thường ngu ngốc hoàn toàn không biết gì hết, mà hắn cũng thực sự là một tên hoàn toàn không biết gì cả mà.

Phản ứng khác nhau dẫn tới kết quả khác nhau, những tên vệ binh kia không chọc chết Trì Ý Chân ngay lập tức giống như lần trước mà là bắt hắn lại giao cho thị vệ trưởng Raymond.

Raymond dùng chiếc nhẫn trên tay quét khắp cả người hắn một lượt, hành động kia cứ như là giám thị coi thi đang giơ dụng cụ lên rà quét xem trên người thí sinh có mang theo thiết bị điện tử không vậy.

Raymond không quét ra được bất cứ thứ gì nên Trì Ý Chân đã bị áp vào trong ngục giam, sau đó thân thể nhìn qua trông khá cường tráng này của hắn không thể chịu nổi tra tấn, chưa đến nửa ngày đã bị đánh chết.

Lượt chơi thứ ba, thời gian xuyên đến lại muộn hơn, hắn xuyên tới lúc đã vào trong ngục giam và đang trong quá trình bị tra tấn……

Lượt chơi thứ tư, thật đáng mừng, vậy mà hắn lại xuyên đến lúc lần tra tấn của ngày đầu tiên đã kết thúc.

Lượt chơi thứ năm xuyên đến vào lúc đang bị tra tấn ở ngày hôm sau, có tiến bộ, tiếp tục nỗ lực thôi!

Lượt chơi thứ sáu, vì đã quen với bị đánh nên hắn đã có thể thuần thục tránh khỏi những bộ phận trọng yếu của cơ thể, trên người chỉ phải chịu một vài vết thương da thịt. Sau đó bị áp giải ra khỏi ngục giam, chết dưới lưỡi dao sắc bén của đoạn đầu đài. Tên Raymond kia đúng là đồ cứng nhắc, giáo đường đã nổ tung rồi mà vẫn không quên xử tử hắn.

Lượt chơi thứ bảy, hắn quyết định chủ động xuất kích để kéo dài thêm một chút thời gian, báo tin tức giáo đường sẽ nổ mạnh cho Raymond. Raymond nghe xong giữ thái độ nửa tin nửa ngờ, sau đó trong lúc giáo đường nổ tung thì Trì Ý Chân cũng bất ngờ chết theo. Nguyên nhân chết là ám sát, nhưng ngay cả việc kẻ ám sát ra tay như như thế nào, nơi nào trên người mình bị tập kích hắn cũng không biết, quả thực là quá mệt mỏi mà!

Lượt chơi thứ tám……

Chính là những việc đã xảy ra trong ngày hôm nay, Trì Ý Chân lợi dụng tin tức thu thập được từ những lần chơi trước, lợi dụng thời gian để vừa mở miệng là giáo đường đã nổ tung nhằm tạo ra hình tượng cao thủ đáng sợ, thành công hù dọa Raymond.