Tôi Mở Công Viên Kỳ Ảo Ở Trái Đất

Chương 1: Tên trộm to gan

“Thời tiết này thật đúng là nóng muốn chết! Cầu thần minh phù hộ, mong là hôm nay đừng xảy ra sự cố nào nữa.”

Giữa trưa tháng bảy tại Vương quốc Tây Áo Đa, mặt trời sáng chói chang, một người đàn ông đang khó chịu nới lỏng cổ áo trước cổng ngục giam làm bằng đá xám.

Hắn là một người trẻ tuổi mắt lam tóc bạch kim, năm nay mới 25 tuổi, trên người mặc quân trang màu đen thẳng thớm gọn gàng. Quân trang phẳng phiu cùng với hoa văn tinh xảo càng khiến hắn có vẻ cao ráo chân dài, cực kỳ anh tuấn. Cho dù thế nào đi nữa thì đây cũng là một người trẻ tuổi khí phách hăng hái, thế nhưng lúc này trên mặt Raymond lại mang vẻ buồn bực không vui.

Tuần trước, nhờ vào sự đề cử của thế lực gia tộc, hắn đã thông qua cuộc tuyển chọn và thành công nhận được chức thị vệ trưởng cung đình. Vương quốc Tây Áo Đa coi trọng tháng bảy nhất, bởi vì tháng này chính là tháng mà thần bảo hộ của vương quốc - Nữ Thần Bốn Mùa - ra đời. Vào tháng này cung đình sẽ tổ chức nghi thức tế lễ dài đến một tháng, bởi vậy cho nên công tác phòng vệ cung đình vào tháng bảy cũng là công việc quan trọng nhất trong năm.

Có thể thông qua cuộc tuyển chọn để trở thành thị vệ trưởng, thực lực của Raymond đương nhiên là không thể khinh thường. Vậy mà ai ngờ ngay sau ngày hắn tràn đầy tin tưởng nhậm chức lại có một tên trộm lẻn vào tế đàn trung tâm của cung đình, còn dám cả gan ăn vụng tế phẩm dùng để hiến tế cho Nữ Thần Bốn Mùa nữa!

Tên trộm kia đương nhiên đã bị bắt giữ nhanh chóng, nhưng Raymond thân là thị vệ trưởng chắc chắn không thể trốn tránh được trách nhiệm trong vụ việc lần này. Hắn bị răn dạy nghiêm khắc, đã vậy suýt nữa còn mất luôn chức vị thị vệ trưởng vừa mới tới tay. Chỉ là hắn đang cực kỳ buồn bực, dù thế nào cũng không hiểu tại sao lại có thể xảy ra việc này được. Lúc ấy mỗi một nơi trong cung đình đều được canh phòng nghiêm ngặt, sau đó hắn còn đi tuần tra lại thêm vài lần nữa. Hắn chắc chắn rằng đoạn thời gian đó không một ai có thể trà trộn vào trong cung đình, thế mà tên trộm kia lại lẻn vào được.

“Thị vệ trưởng, đã đến giờ rồi ạ.” Một thị vệ cũng mặc quân trang màu đen, chỉ là trên cổ áo ít hoa văn hơn đi đến trước mặt hắn cúi chào. Raymond gật gật đầu với người kia, nói: “Có thể áp giải người ra hỏi cung rồi.”

Hôm nay là ngày thứ ba mà tên trộm kia bị nhốt vào ngục giam, sáng hôm nay nữ vương bệ hạ đã tự mình hạ lệnh xử tử tên đó. Raymond vâng mệnh đảm nhiệm chấp hành xử quyết. Hắn đã bước ra khỏi sự tăm tối mơ màng để đi về phía có ánh mặt trời xán lạn, đi đến một tương lai tươi sáng nên tuyệt đối không thể phạm phải lỗi sai nào nữa. Hắn chỉ hy vọng nhiệm vụ lần này của mình sẽ không xuất hiện bất cứ sai lầm nào, nếu ngay cả xử quyết một tên phạm nhân cũng làm không tốt thì đừng hòng ngồi vững chức vị thị vệ trưởng.

Chẳng qua chỉ là xử quyết một tên trộm vặt mà thôi, chắc cũng không đến mức xui xẻo như vậy đâu nhỉ?

Không biết vì sao, trong lòng Raymond vẫn luôn có chút bất an quanh quẩn mãi không thể tiêu tan.

Thanh âm kim loại chuyển động vang lên, cánh cổng sắt lớn màu đen của ngục giam bị mở ra, hai gã cai ngục áp giải một thanh niên đi ra ngoài. Thanh niên này bị dây thừng trói lại chặt chẽ, chỉ có hai chân là có thể hoạt động bình thường, áo sơmi màu trắng cùng với quần dài màu nâu trên người hắn đã xám xịt hẳn đi vì dính không ít bụi đất. Ngoại trừ những điều này ra, trên người hắn còn có vài vết roi và vết máu do bị tra khảo. Sở dĩ không dùng xiềng xích trói hắn lại là bởi không cần thiết. Trên người tên trộm to gan lớ mật này không có bất cứ thứ gì có khả năng tạo thành uy hϊếp cho bọn họ cả.

Ở vương quốc được thần minh chúc phúc này, một người bình thường không có bất cứ năng lực siêu phàm nào lại có thể lẻn vào sâu trong tế đàn trung tâm của cung đình, đây quả thật là một chuyện khiến người ta nghĩ nát óc cũng không thể hiểu nổi tại sao.

Raymond đã thấy được phạm nhân bèn quay người lại, dẫn đầu đi ở phía trước, ở sau cùng là hai thị vệ, còn phạm nhân thì bị hai tên cai ngục kẹp ở giữa.

Trước cổng lớn ngục giam là một con đường rộng rãi lát bằng đá, hai bên đều là những bức tường cao chót vót được xây nên bằng đá xám, Dọc theo con đường này đi về phía trước, cuối tầm mắt là từng hàng phòng ốc, sau đống phòng ốc kia là một tòa tháp cao cao. Tòa tháp cao kia chính là giáo đường lớn nhất vương thành, từ khi sinh ra cho đến tận khi thành niên Raymond đều cầu nguyện tại nơi đó. Vừa mới nhậm chức đã gặp phải loại chuyện xui xẻo này, hắn quyết định sau khi xử quyết phạm nhân xong sẽ đi tới Thần Điện cầu nguyện một lần.

“Không thú vị, thật sự quá là không thú vị.”

Trong lúc Raymond đang suy ngẫm về những công việc kế tiếp, phía sau bỗng nhiên vang lên một thanh âm đầy lười biếng. Bước chân của hắn hơi khựng lại, quay đầu về phía sau, hỏi, “Ai vừa mới nói đấy?”

Trên mặt hai thị vệ đi ở cuối cùng lộ rõ biểu tình kinh ngạc, hai tên cai ngục đang áp giải phạm nhân đều nhìn về phía kẻ đang đứng giữa bọn họ, trên mặt đầy vẻ bất đắc dĩ.

Ánh mắt của Raymond chuyển đến trên người phạm nhân, vừa rồi hắn cũng chưa nhìn kỹ mặt tên trộm vặt này. Lúc này nhìn lại, hắn mới phát hiện trên mặt tên phạm nhân sắp bị xử quyết này chẳng những không hề có vẻ gì kinh hoảng mà lại trưng ra biểu tình cực kỳ nhàm chán.

Raymond nhíu mày, “Vừa rồi là ngươi nói chuyện?”

Tên phạm nhân giương mắt nhìn hắn, đáp lại bằng giọng điệu rất là kiêu ngạo, “Ngươi đoán thử xem?”

Raymond nghe vậy càng nhíu chặt mày hơn. Tên trộm to gan này trông không xấu xí cũng không đáng khinh mà ngược lại, hắn có một gương mặt lạnh lùng, đôi mắt màu đen cực kỳ sắc bén. Lúc này, tên phạm nhân kia đang đánh giá Raymond, đồng thời cực kỳ chuẩn xác mà phun ra họ tên của hắn, “Raymond • Herbert.”

Raymond cảm thấy nỗi bất an mơ hồ trong lòng mình quả thật là quá chính xác. Đúng vậy, tại sao mà lại có chuyện trùng hợp đến như vậy được cơ chứ? Ngay sau hôm hắn nhậm chức đã có một tên trộm trà trộn vào cung đình, nhất định là có người cố ý sắp xếp tên kia vào đây để phá rối công việc của hắn! Rốt cuộc là ai? Hoặc nói đúng hơn là thế lực nào đang nhằm vào gia tộc Herbert của bọn họ?

Vì nghi ngờ nơi này cũng có gián điệp do đối thủ cài vào, Raymond ra lệnh cho những người khác lùi về phía xa để tự mình tra khảo, “Chỉ cần ngươi thành thật khai ra ai là người phái ngươi tới, ta có thể thỉnh cầu nữ vương bệ hạ trì hoãn án tử hình của ngươi.”

Đây là nữ vương tự mình hạ lệnh, hủy bỏ hẳn lệnh tử hình là không thể nào, nhưng có thể xin trì hoãn. Chỉ cần người này có giá trị, cung cấp đủ manh mối thì có lẽ nữ vương sẽ thay đổi ý định.

Nghe vậy, người kia hơi kinh ngạc, ngay sau đó hơi hơi nhếch khóe miệng, ngay cả nụ cười cũng lộ ra vẻ lạnh nhạt như băng sương. Nói tóm lại, trông hắn ta hoàn toàn không giống một tên trộm vặt trà trộn vào cung chỉ để ăn vụng tế phẩm chút nào. Hắn ta mở miệng hỏi lại: “Chà, thì ra ngươi cho rằng ta sợ bị tử hình à?”

Raymond khó hiểu, “Chẳng lẽ không phải sao?”

Theo hắn thấy, tên trộm chỗ nào cũng kỳ quặc này đã trải qua hai ngày hai đêm tra tấn, hiện tại lại chủ động mở miệng, chẳng lẽ không phải là bởi vì không đợi được cứu viện của người đứng sau hay sao?

Phạm nhân: “Không, chẳng qua ta chỉ cảm thấy không thú vị, quá là không thú vị thôi.”

Raymond hơi nhíu mày, “Cái gì không thú vị?”

Phạm nhân nhìn về phía không trung, “Trò chơi này quá là không thú vị. Nếu biết rằng cuối cùng vẫn luôn là cái loại kết cục dở dở ương ương này thì ta đã không chơi ngay từ đầu rồi.”

Raymond kinh ngạc nhìn hắn ta, “Trò chơi gì cơ?”

Dường như sự dò hỏi của hắn khiến cho đối phương hứng thú, tên phạm nhân này lại nhìn về phía hắn một lần nữa, sau đó bỗng nhiên nhắm mắt lại, nói: “Tiến về phía trước khoảng mười bước rồi rẽ phải có một đoạn đầu đài, các ngươi sẽ xử quyết ta ở nơi đó. À, ta còn biết là sẽ có một con chim nhỏ sắp đi bậy lên lưỡi dao trên đó nữa đấy. Các ngươi cũng quá không tôn trọng người khác rồi, ai lại để người khác chết ở một nơi dơ bẩn như thế cơ chứ?”

Nơi hành hình cách đây không xa, hơn nữa cũng thực sự có một đoạn đầu đài. Chờ đến giờ, lưỡi dao trên đoạn đầu đài sẽ rơi xuống khiến tên trộm này đầu mình hai nơi.

Gần ngục giam có một đoạn đầu đài là chuyện mà mọi người đều biết, tên phạm nhân không rõ thân phận này có thể nói ra được cũng không có gì quá kỳ quặc. Điều khiến Raymond cảm thấy kỳ lạ chính là tại sao hắn ta lại biết sẽ có một con chim đi bậy trên lưỡi dao? Không đúng, đoạn đầu đài là lộ thiên, có chim bay qua rồi thuận tiện đi bậy bên trên cũng không phải là chuyện quá bất ngờ.

Thấy tên phạm nhân này chỉ biết ăn nói bậy bạ mà không lộ ra chút tin tức quan trọng nào, hơn nữa thời gian xử quyết đã sắp tới, Raymond bắt đầu mất kiên nhẫn áp giải hắn ta đi lên đoạn đầu đài.

Bởi vì tháng này là tháng nữ thần ra đời nên cả thủ đô từ trên xuống dưới đều phải dọn sạch và đổi mới hoàn toàn, đoạn đầu đài đương nhiên cũng không ngoại lệ. Khi bọn họ đi đến trước đoạn đầu đài thì thấy ngay lưỡi dao sắc bén được lau chùi sạch sẽ bóng loáng đến nỗi sáng chói lên dưới ánh mặt trời.

Cái gì mà dơ bẩn với phân chim, quả nhiên là tên phạm nhân này ăn nói lung tung!

Raymond có chút thất vọng. Đã tới nuớc này rồi mà tên kia vẫn là không lộ ra bất cứ tin tức hữu dụng nào thì hoặc là xương cốt của hắn ta rất cứng, tình nguyện chết cũng không chịu tiết lộ bí mật của người đứng sau màn; hoặc hắn ta chỉ đơn thuần là một tên trộm vặt may mắn đến mức ăn vụng xong tế phẩm mới bị phát hiện. Mà cho dù là người trước hay là người sau thì Raymond biết rõ mình cũng không thể đạt được bất cứ giá trị gì trên người của tên phạm nhân này được.

Trong lúc hắn đang nghĩ như vậy thì một tiếng "pẹt" vang lên, một đống phân chim từ trên trời rơi xuống ngay lưỡi dao của đoạn đầu đài.

Raymond hơi khựng lại, bỗng nhiên nhớ tới dáng vẻ nhắm mắt lại thản nhiên nói chuyện của tên phạm nhân này lúc nãy. Tuy hắn thực sự không muốn thừa nhận, nhưng tư thái và biểu tình của đối phương lúc ấy trông cực kỳ giống với những tư tế cao cao tại thượng trong Thần Điện của vương quốc.

Không thể nào! Chắc chắn đây chỉ là một sự trùng hợp mà thôi! Làm gì có chuyện một người có được năng lực tiên tri siêu phàm như vậy lại chạy đến cung đình ăn vụng tế phẩm?

Trong lúc Raymond đang suy tư, hai tên cai ngục đã đẩy phạm nhân đi lên đoạn đầu đài.

Tên phạm nhân kia lạnh lùng cau mày, “Thật sự muốn ép ta chết ở một nơi dơ bẩn như vậy sao? Nhưng bây giờ ta lại không muốn chết nữa rồi.”

Hai gã cai ngục kia không kiên nhẫn như Raymond, lập tức duỗi tay muốn đẩy phạm nhân xuống phía dưới lưỡi dao của đoạn đầu đài. Thế nhưng tên phạm nhân này cứ như là có mắt sau lưng vậy, bọn họ vừa mới nâng tay lên thì hắn ta đã khoan thai bước về phía trước một bước, hai gã cai ngục lập tức mất đà ngã xuống đất.

Dưới ánh mặt trời nóng rực, người kia đứng trên đoạn đầu đài nghiêng đầu nhìn về phía toà tháp có đỉnh nhọn ở nơi xa, lầm bầm lầu bầu, “Nhiệt độ không khí cao như vậy chắc chắn là sẽ dễ dàng xảy ra hoả hoạn hoặc cháy nổ.”

Hắn đang nói cái gì vậy?

Không đợi mọi người nghe hiểu, Raymond bỗng nhiên thấy miệng phạm nhân hé mở, phát ra một từ tượng thanh miêu tả tiếng nổ mạnh, “Bùm.”

Ngay sau đó, một tiếng nổ vang càng kịch liệt và đinh tai nhức óc hơn bỗng nhiên vang lên, mọi người đều giật nảy mình. Raymond nhìn về nơi phát ra âm thanh thì thấy tòa tháp cao nơi xa kia đã nổi lửa, khói đặc màu đen bốc lên từ đỉnh tháp cuồn cuộn không dứt.

Đồng tử của Raymond giãn to, không dám tin tưởng mà quay đầu lại nhìn về phía tên phạm nhân đang thản nhiên đứng trên đoạn đầu đài, “Ngươi vừa làm cái gì?”

Tên phạm nhân kia chỉ là hơi hơi nhếch khóe miệng lên, bởi vì diện mạo quá mức lạnh lùng nên nụ cười bình thường cũng trông như là đang châm biếm. Người kia mở miệng, lại nói thêm một tiếng, “Bùm.”

Lần này đến lượt phòng ốc xung quanh tháp cao phát nổ. Dư chấn sau sự nổ mạnh khiến không khí trở nên nóng rực, cùng lúc đó tiếng thét chói tai đầy kinh sợ của dân chúng cũng đồng loạt vang lên. Ngọn lửa như một con quát vật khổng lồ đang không ngừng dâng cao dưới ánh mặt trời nóng bức.

Raymond hô to: “Mau, mau sai người tới chi viện cho Thần Điện và giải cứu dân chúng!” Mấy thị vệ của ngục giam nghe vậy vội vàng chạy về phía Thần Điện.

Giao việc xong xuôi, Raymond lập tức rút thanh đao trên người ra nhắm ngay vào tên phạm nhân kia, “Rốt cuộc thì ngươi là ai?”

Hai gã cai ngục đứng phía sau phạm nhân vừa đề phòng lại vừa sợ hãi mà lui về phía sau vài bước.

Tên phạm nhân kia lại chỉ nhìn chằm chằm đánh giá mấy người họ trong chốc lát, vẻ mặt trông như đang suy tư gì đó, “Trò chơi này đúng là càng ngày càng thú vị.” Cùng lúc đó, dây thừng trên người hắn ta lập tức đứt hết.

Ngay trước mặt bọn họ, phạm nhân xoa xoa cổ tay, ánh mắt từ đám người bọn họ chuyển dời về hướng đông bắc - nơi vương cung toạ lạc, “Nếu nơi đó cũng nổ tung thì chắc hẳn trò chơi này sẽ càng thú vị hơn cho mà xem!”

Tiếng chuông cảnh báo trong lòng Raymond vang lên. Thấy tên phạm nhân kia lại chuẩn bị mở miệng, hắn lập tức chém một nhát đao về phía hắn ta, chỉ tiếc là không chém trúng.

Raymond chợt ngẩn ngơ. So với những người khác thì kỹ thuật dùng đao của hắn đã được coi là vượt bậc rồi, sao lại chém không trúng được cơ chứ?