Thời tiết vào ban đêm ở Vân Thành tương đối nghiệt ngã, Thẩm Thức khoác trên mình độc nhất chiếc áo sơ mi, cơn gió lạnh lùa qua càng thêm càn rỡ, như dao s.ắ.c c.ứ.a từng chút vào da thịt.
Thế nhưng, những điều ấy chẳng là gì so với con tim đang c.h.ế.t dần c.h.ế.t m.ò.n trong l*иg ngực.
“Tang Dung, …” Em yêu anh mà…
Em đã từng nói, người em yêu nhất là anh mà.
Thiếu nữ xinh đẹp luôn miệng gọi tên anh, nói yêu anh không ngừng nghỉ, là em mà.
Em không thể nhẫn tâm đẩy anh xuống vực sâu sau khi làm cho anh yêu em như thế được.
Ánh đèn từ Tang gia rọi xuống, chiếc bóng của cả hai im lìm trên mặt đất lạnh lẽo, không thấy bất cứ một cử động nào.
Tiếng hít thở nặng nề vang bên tai Tang Dung, người đàn ông cao lớn gục đầu vào vai cô, mái tóc được cắt tỉa cẩn thẩn mượn sức gió đưa qua đưa lại, chạm vào cần cổ cô, khẽ ngứa.
Một tay siết chặt eo cô, một tay che miệng cô, để giữa hai người không được có khoảng cách.
Tang Dung nâng tay, đưa những ngón tay nhỏ nhắn đặt lên mu bàn tay to lớn của người đàn ông, khẽ di rời nó sang bên má.
“Ấm thật…”
Thanh âm mềm mại như nước, chạm đến tận đáy lòng khổ đau.
Sự r.ạ.o r.ự.c vì âm thanh này mà bình lặng trở lại.
“Thẩm Thức, bàn tay anh thật ấm áp biết bao…”
Thiếu nữ nhắm mắt, cảm nhận nhiệt độ đang thay đổi.
Thẩm Thức vì lời nói của cô mà vội vàng ngẩng đầu, ánh nhìn chằm chằm rơi vào khuôn mặt xinh đẹp của thiếu nữ, nét mặt dịu dàng dễ dàng làm cho bất kì tên đàn ông nào cũng nảy sinh là lòng ham muốn ch.i.ế.m h.ữ.u.
Tang Dung đang nắm lấy bàn tay lạnh của anh, và bảo nó thật ấm.
Cánh tay đặt ở eo nhỏ dần thêm chút sức lực, Thẩm Thức có cảm giác thành tựu không nói nên lời.
Có phải cô tha thứ cho anh rồi không?
Xong lửa lòng mới châm, chưa kịp rực rỡ, đã còn khói trắng.
“Tang Dung, em…”
“Nhưng tôi đã không còn cần nó nữa rồi.”
Tang Dung mở mắt, hàng mi rung rinh, nâng mặt nhìn thẳng vào đôi mắt tràn ngập sững sờ.
Thẩm Thức đứng c.h.ô.n c.h.ân, c.h.ế.t l.ặ.n.g tại chỗ. Các mạch máu trong người như đông cứng, trái tim co rút một hồi đau đớn, tắc nghẽn lại, hô hấp không thông.
Cô nói, cô đã không cần nó nữa!
“Thẩm Thức, hơi ấm từ anh, từng là thứ khiến tôi quyến luyến từng phút giây…”
Ánh mắt Tang Dung thoáng mông lung, nước mắt như trực chờ trào ra, lặng lẽ chảy xuống, đáp lên ngón tay thon dài của Thẩm Thức, “Tôi đã mong muốn có ngày tôi sẽ có được và nó thuộc về riêng tôi. Nhưng năm lần bảy lượt, anh thà dành hết cho những cô gái qua lại với anh, còn hơn đối với tôi, người chính đáng phải có nó. Thẩm Thức, anh nghĩ tôi được làm bằng gì? Sắt hay kim cương? Anh nghĩ tôi không biết đau sao?” Hơi ấm mà Tang Dung từng khao khát từng ngày, giờ chính nó đẩy cô vào hoàn cảnh thật đáng thương, “Anh nghĩ tôi không biết những việc anh làm ngoài kia? Thế nhưng Thẩm Thức, tôi cứ như một con ngốc vậy đó, nguyện như kẻ điếc, nguyện làm một kẻ khiếm khuyết chứ không chịu chấp nhận sự thật. Tôi đã biến bản thân vừa hèn mọn vừa đáng thương, chỉ để mong muốn có được chút tình yêu…”
Tang Dung gạt nước mắt, gạt phắt đi bàn tay đang trên má cô, nghẹn ngào từng chút một, “Tôi không muốn tin vào tai mình, nhưng mắt và tai tôi, đều giúp tôi tiếp thu cảnh tượng ngày hôm ấy, và nó trở thành thứ nhơ nhớt nhất trong cuộc đời tôi.”
Anh nói xem, tôi nên làm gì đây? Tình yêu của tôi, bị anh xem như chiếc rẻ lau, hung hãn chà đạp ở dưới chân.
Thẩm Thức kích động xoay người Tang Dung lại, để cô đối diện với anh.
Anh đau đớn, vì anh đã cảm nhận được nỗi đau của em.
Thẩm Thức nắm chặt hai tay cô rồi ôm chặt lấy cô, giam cô vào trong lòng mặc kệ cô giãy giụa, gầm lên một cách đau khổ:
“Anh xin lỗi! Anh xin lỗi! Anh sẽ bù đắp cho em! Chúng ta bắt đầu lại được không? Lần này hãy để anh yêu em!”
Cầu xin em, hãy cho anh một cơ hội, hãy để cho tình yêu của chúng ta không bị c.h.ô.n v.ù.i bởi sự ngu ngốc của anh.
“Thẩm Thức! Tôi đã không còn cần cái thứ được gọi là tình yêu kia nữa! Tôi không còn cần anh nữa… Ưm… ưʍ..”
Bờ môi lành lạnh dán tới, thô bạo như phát tiết hết tất cả mọi lửa giận trong lòng.
Những ngón tay siết cằm cô, ép cô phải tiếp nhận nụ hôn đến từ anh.
Chiếc lưỡi của Thẩm Thức trong khoang miệng cô, điên cuồng khuấy đảo từng ngóc ngách, môi răng va vào nhau khiến Tang Dung đau đớn bật tiếng r.ê.n r.ỉ.
Thẩm Thức không muốn nghe thêm bất kì từ nào. Anh sắp phát điên rồi, anh chỉ biết mình cần phải ngăn cái miệng nhỏ này lại, trước khi nó thốt ra những lời như bản án t.ử h.ì.n.h dành do anh.
Xin em đấy!
Đừng không yêu anh nữa, đừng không cần anh nữa! Vì anh không biết bản thân mình sẽ làm chuyện đ.i.ê.n r.ồ gì tiếp theo.
Tang Dung bị nụ hôn của anh làm cho choáng váng đầu óc. Lưỡi của Thẩm Thức trong khoang miệng cô, bắt ép phải phối hợp với anh, không cho cơ hội trốn thoát.
Nụ hôn m.ã.n.h l.i.ệ.t và đầy điên cuồng, lấy đi từng chút oxy của cô, khiến cho đầu óc càng thêm m.ụ m.ị.
Tang Dung đưa tay chống lên l*иg ngực anh, cố gắng đẩy anh ra, nhưng cánh tay cứng như thép đặt sau lưng càng thêm siết chặt, ép hai người dính chặt lấy nhau.
Thẩm Thức không hề có dấu hiệu dừng lại, d.ụ.c v.ọ.n.g trong người anh sôi trào, anh muốn ngăn miệng nhỏ chuyên đi tổn thương anh, và anh muốn đoạt lại người con gái đã từng là của anh.
Chiếc lưỡi ẩm ướt cứ thế quấn quýt, dây dưa với cô, Tang Dung không nhân nhượng cắn mạnh xuống, máu đỏ tươi lập tức tuôn ra, trong khoang miệng có thể cảm nhận được vị tanh của máu.
Thẩm Thức khẽ nhíu mày đau đớn, xong không có ý định dừng lại, ngược lại còn thêm làn càn.
Tang Dung bị anh tấn công một cách mạnh mẽ như vậy, đáy lòng đã sinh lên sự sợ hãi. Người đàn ông này, thực sự hóa điên rồi?
Mãi cho đến khi, Tang Dung không còn chịu đựng thêm được nữa, ánh mắt cô mơ hồ, hai chân run rẩy không đứng vững, Thẩm Thức mới luyến tiếc buông tha cho cô.
Cả người vì nụ hôn đột ngột của Thẩm Thức, trở nên mềm nhũn dựa vào l*иg ngực rắn chắc. Thẩm Thức hài lòng nhìn cô dựa dẫm vào mình, khóe môi cong lên, cúi người muốn hôn lên mái tóc mềm mượt của cô, thân hình nhỏ nhắn đã thoát khỏi vòng tay anh.
Tang Dung cuối cùng cũng lấy lại được chút ít ý thức, dùng hết sức bình sinh đẩy mạnh người đàn ông, đưa tay lên không ngừng chà mạnh đôi môi cho đến khi nó rướm máu.
Hành động này của cô như tát thẳng vào mặt Thẩm Thức, ánh mắt chán ghét của cô càng thêm phụ họa cho lời muốn nói. Anh chạm vào cô, như một thứ bẩn thỉu cần rửa sạch.
“Đừng lấy đôi môi đã hôn con đàn bà khác, tùy tiện đυ.ng vào tôi.” Tang Dung gằn từng tiếng, ánh mắt cực kì chán ghét.
“Anh… anh chưa từng hôn ai khác ngoài em!” Thẩm Thức bối rối lên tiếng thanh minh, vì lời của cô, chẳng khác nào định tội cho anh.
Thẩm Thức bước lên muốn nắm tay cô giải thích, Tang Dung ngay lập tức tránh đi, cô xoay người chạy vào Tang gia, đem anh nhốt ở bên ngoài.
Cánh cửa sắt nặng nề đóng lại trước mặt Thẩm Thức, song sắt dày đặc ngăn cách giữa hai người.
“Tang Dung! Tại sao em không thể cho anh một cơ hội!”
Thẩm Thức ở bên ngoài mặc kệ hình tượng của bản thân đang bị người khác chụp được, gào lớn với người đang ở bên trong. Vậy mà tiếng gào bi phẫn đến đau đớn của anh, đổi lại là một cái nhếch môi đầy mỉa mai.
“Lúc tôi cầu xin anh, anh đã quay đi như vậy đấy! Tôi đây cũng là học của thiếu gia anh!”
Thấy Tang Dung đã xoay người chuẩn bị đi vào trong, Thẩm Thức rối loạn đầu óc, cố gắng níu giữ chân cô nhưng vô ích.
“Không thể! Em không được đi! Chuyện chúng ta còn chưa nói xong mà! Anh sẽ không buông tay em đâu!”
“Thẩm thiếu, chuyện chúng ta kết thúc từ lâu rồi!”