Thân người cô chợt cứng lại, bước đi cũng vì thế mà trì trệ. Nhưng rất nhanh sau đó, Tang Dung đã lạnh nhạt nói: “Chẳng liên quan đến tôi.”
“Thật sự không liên quan? Người ta đứng chờ cậu cả đêm, vậy mà đối với cậu lại không liên quan? Tang đại tiểu thư à, sao cậu có thể phũ phàng gạt bỏ đi công sức của người khác như vậy cơ chứ!” Ôn Duệ Hằng đặt tay lên cằm, vừa nói vừa diễn trò, thanh âm kéo dài mang ý cười nhạo.
Tang Dung liếc nhìn hắn, môi khẽ nở nụ cười đáp trả: “Lão Ôn, cậu bớt đi chút chuyện thì sẽ c.h.ế.t à?”
Ôn Duệ Hằng không tức giận trước lời nó của cô, ngược lại còn cợt nhả hơn, “Hầy… Sống mà không hóng chuyện xung quanh thì có lỗi với bản thân quá!”
“Nghe thật buồn cười.”
Tang Dung thở ra một hơi, thấy đã đi tới chỗ đậu xe của hai người, cô đoán nếu còn tiếp tục câu chuyện, kiểu gì cũng tới tận khuya, vì vậy liền đổi chủ đề: “Ôn Duệ Hằng, ăn lẩu không?”
“Tang đại tiểu thư chi tiền, tôi đây rất sẵn lòng đi ăn!” Ôn Duệ Hằng nhận thấy sự khác thường của cô từ trước, chẳng qua hắn muốn chọc một chút, nhưng thấy cô đã lảng tránh, nói sang cái khác, hắn cũng không nên đùa dai.
Tang Dung đi tới chỗ chiếc xe, rút chìa khóa mở cửa, nói: “Tới quán Tây Môn Kỷ đi, lâu rồi tôi chưa đến đó!”
Ôn Duệ Hằng gật đầu “Ừ” một tiếng, sau đó đi ra phía sau mở cửa xe ngồi vào.
Tang Dung thắc mắc, “Sao không đi xe cậu?”
Ôn Duệ Hằng đang thắt dây an toàn, nâng mắt nhìn qua gương chiếu hậu, “Xe tôi hết xăng, chưa đi đổ.”
Tang Dung nhếch miệng, “Cậu tin vào tay lái của tôi?”
Ôn Duệ Hằng nhún vai, tùy tiện đáp: “Sống chết tại số!”
Nghe được câu trả lời của hắn, Tang Dung không nhịn được bật cười. Cô khởi động xe, lái xe rời khỏi.
Chiếc xe sau một hồi chạy băng băng trên đường, cuối cùng cũng đến nơi.
Sau bao nhiêu lâu không tới, diện mạo của quán thay đổi hẳn đi, sạch sẽ hơn hẳn.
Quán Tây Môn Kỷ mà Tang Dung nhắc tới, chẳng qua là một quán lẩu bình dân. Nhưng mùi vị ở nơi này đối với hai người bọn họ, phải nói là ngon tuyệt cú mèo.
Tang Dung và Ôn Duệ Hằng thời còn học cao trung với nhau, thường xuyên lui tới quán này.
Vừa bước vào quán, chị chủ quán đã nhận ra hai người bọn họ, vui vẻ nói: “Ôi! Lâu lắm rồi mới thấy hai đứa qua quán chị! Hôm nay ăn gì nào?”
Tang Dung khẽ cười chào hỏi lại, Ôn Duệ Hằng đứng bên nháy mắt với chị chủ quán: “Bà chủ xinh đẹp, còn phòng kín nào không?”
Ở ngoài còn bàn, nhưng mà Tang Dung lẫn Ôn Duệ Hằng đều muốn ăn uống một cách vui vẻ nhất.
Chị chủ quán bảo hai người chờ chút, để chị xem còn không. Sau khi kiểm tra xong, chị gật đầu, hưng phấn nói: “Còn, còn, may cho chú em là còn đúng một phòng thôi đó!”
“Cảm ơn chị!”
Ôn Duệ Hằng gọi một chai rượu trắng thêm vài lon nước ngọt, Tang Dung nhìn menu, gọi nồi lẩu cay hai ngăn, thêm ba đĩa lòng vịt với hai khay thịt bò.
Trong khi chờ thức ăn được đưa lên, Ôn Duệ Hằng đưa chén rượu tới trước mặt cô:
“Tang Dung, uống thôi!”
Lâu lắm mới tìm lại cảm giác là chính mình như ngày hôm nay, Tang Dung không ngần ngại nhận lấy, một hơi hết sạch.
Rượu trắng mà Ôn Duệ Hằng gọi ra chỉ là loại rượu nhẹ, căn bản phải uống nhiều mới say được, thế nên Tang Dung không lo lắng.
Đồ ăn được đưa lên, hương vị không đổi theo thời gian, hai người vừa ăn vừa nói chuyện, vứt hết công việc ra phía sau.
Ngay tại thời điểm đó, ở một nơi khác, người đàn ông sau khi xem xong tập tài liệu cuối cùng liền ngửa đầu ra sau, đưa tay lên xoa nhẹ hai bên thái dương.
“Lão Thức, cậu nên nghỉ ngơi chút đi! Công việc còn lại tôi giải quyết cho.”
Hạ Giang Hình nhìn Thẩm Thức cật lực làm việc, cảm thấy có hơi xót xa.
Ban ngày thì làm việc không ngừng nghỉ, tối đến lái xe đến trước cửa nhà người ta chờ đợi.
Con người của Thẩm Thức, có trong tay thì chơi đùa dẫm đạp tùy ý, đến lúc mất rồi thì lại hung hăng đi tìm. Giống hệt như một tên lưu manh, dùng mọi thủ đoạn để đoạt về thứ đồ chơi mình đã đánh mất.
Anh ta biết bây giờ Thẩm Thức đang trả giá cho những việc mình làm khi trước, nhưng vẫn là nhìn không được bộ dáng này của anh.
Thẩm Thức cất giọng khàn khàn: “Tối về tôi sẽ nghỉ, cậu mang tập này, tới phòng kế toán, bảo họ xem lại cho tôi.”
Hạ Giang Hình thấy anh cứng đầu không chịu nghe lời, đành bất lực làm theo, “Ừ, tôi sẽ mang xuống luôn. Cậu gác lại công việc rồi nghỉ ngơi chút đi, tối cậu chắc gì đã về nhà.”
Nửa tháng nay làm việc ở công ty xong là lái xe đến Tang gia ngồi chờ, còn bị cả cánh báo chí chụp được, bảo tối về nghỉ ngơi, anh ta làm gì tin được.
Hạ Giang Hình cầm tập tài liệu đi ra ngoài, còn mình Thẩm Thức trong phòng làm việc.
Bầu trời đã chuyển sắc, Thẩm Thức cầm khung hình để trên bàn làm việc, thì thầm gọi tên:
“Tang Dung, mong hôm nay anh sẽ gặp được em!”
Ôn Duệ Hằng cùng Tang Dung lâu lắm rồi mới gặp nhau, cả hai vui vẻ ăn uống đến quên thời gian. Đến lúc no nê, theo thường lệ hắn sẽ đứng dậy thanh toán, nhưng Tang Dung đã cản lại: “Tôi nói bữa này tôi mời mà. Cậu cầm chìa khóa xe đi, chở tôi về rồi lấy xe tôi mà về.”
Ôn Duệ Hằng mỉm cười gật đầu, “Tuân lệnh!”
Thanh toán xong xuôi, Ôn Duệ Hằng lái xe đưa Tang Dung về Tang gia.
Lúc gần tới, hai người thấy một chiếc xe màu đen đỗ gần đó, loáng thoáng bóng dáng của người đàn ông quen thuộc.
Ôn Duệ Hằng khẽ cười mỉa mai: “Xem kìa, Thẩm đại thiếu quả nhiên si tình mà.”
Trong lòng Tang Dung có hơi kinh ngạc, cô đang do dự có nên bảo Ôn Duệ Hằng quay xe về phòng tranh hay không.
Ôn Duệ Hằng liếc qua kính chiếu hậu, đã đoán được tâm tư của cô, khẽ nói: “Tang Dung, giờ tôi quay xe luôn nhé!”
“Không cần đâu!” Tang Dung nói tiếp, “Tôi xuống đây thôi! Cậu quay xe về đi!”
“Cậu chắc chứ?” Ôn Duệ Hằng nghi ngờ hỏi lại.
“Không sao đâu!” Tang Dung vừa nói vừa mở cửa xe đi xuống.
Ôn Duệ Hằng hơi chần chừ, nhưng thấy Tang Dung kiên quyết như vậy, hắn miễn cưỡng lái xe rời đi.
Trước cổng Tang gia, Thẩm Thức thâm tình nhìn cô, thều thào cất tiếng gọi: “Tang Dung…”
Nỗi nhớ, trông chờ và yêu thương, hóa thành tiếng gọi đầy day dứt.
Tang Dung lẳng lặng đứng nhìn anh, cơn gió khẽ mang tiếng xì xào.
Thẩm Thức có cảm giác, ngoài tâm tình bị nhìn thấu ra, còn có một cảm giác đau đớn đang lan tỏa khắp mọi nơi trong cơ thể.
Nó xuất phát từ khi anh nhìn vào đôi mắt trỗng rỗng của cô.
Tang Dung cụp mắt lướt qua anh, không đáp.
“Tang Dung, chờ đã!”
Thẩm Thức chợt trở nên luống cuống và gấp gáp, xoay người níu lấy cánh tay nhỏ nhắn.
“Anh có chuyện muốn nói với em!”
“Thẩm thiếu gia…” Tang Dung nhìn vào chỗ đang được anh nắm chặt, ngẩng đầu khẽ nói: “Còn chuyện gì nữa sao?”
“Anh…”
Cái nhìn hờ hững của Tang Dung, khiến anh quên mất những điều mình định nói.
“Thẩm thiếu gia, buồn chán quá có thể rủ bạn bè, đừng tìm tới tôi.”
Thoát ly khỏi bàn tay to lớn đang nắm chặt lấy cô, Tang Dung quay lưng, chuẩn bị tiến thêm bước nữa.
“Tang Dung! Đừng đi mà, đừng đi mà… anh nhớ em!”
Thẩm Thức đột ngột ôm chầm lấy người cô, thì thào vào tai cô, thanh âm mệt mỏi.
Anh muốn nói, rằng anh hối hận rồi, anh nhớ em sắp c.h.ế.t rồi!
Tang Dung à…
Cánh tay ôm cô ngày càng chặt, thật sự chỉ muốn khảm sâu cô vào thân thể anh.
Nửa tháng không gặp gỡ, anh cảm thấy mình sắp bị ép đến phát điên rồi.
Tang Dung ở trong lòng anh không cựa quậy, để mặc cho khuôn mặt anh úp trên sườn vai cô, hơi thở nóng rực.
“Tang Dung, anh nhớ em…”
Em sẽ không biết được, nỗi nhớ em làm bản thân anh kiệt quệ, chỉ có thể gắng gượng chống đỡ.
“Tang Dung, anh nhớ em…”
Lặp đi lặp lại.
Tang Dung khựng người trong giây lát, không nghĩ Thẩm Thức sẽ đánh mất hình tượng của bản thân đến độ như vậy.
Nếu là Tang Dung của ngày trước, nhiệt huyết bừng bừng theo đuổi anh, thì cô nghĩ hành động này của Thẩm Thức sẽ khiến cô vui vẻ cả tháng trời, quên ăn quên ngủ chìm đắm trong hạnh phúc mà bản thân vẽ nên.
Thế nhưng bây giờ trong mắt cô, hành động của Thẩm Thức chẳng khác nào đang nhắc nhở cho cô về cái quá khứ đầy rẫy những đau khổ, chịu nhục chịu tủi đủ đường để có thể được Thẩm Thức để ý đến.
Cô hiện tại, giống như bao cô gái khác, yêu đến mấy rồi cũng phải buông bỏ trước những tổn thương mà người mình thích đem lại. Mang theo trái tim kiệt quệ và trống rỗng, nửa đời sau dốc sức bảo vệ nó.
Khóe mắt bỗng thấy cay cay, có lẽ do tác dụng phụ của rượu. Tang Dung quay mặt đi chỗ khác, nói: “Thẩm thiếu, buông tôi… Ưm…”
Miệng bị bàn tay to lớn chặn lại, Thẩm Thức thì thầm trong sự buồn bã:
“Đừng! Xin em! Đừng gọi anh bằng cái tên xa lạ đó!”
Đừng bảo anh buông tay, anh chỉ muốn được ôm em trong giây lát, xóa đi mệt mỏi trong con tim anh.
Anh nhớ giọng nói của em, mà bây giờ anh phải cản nó lại, vì anh biết những câu từ tiếp theo sẽ sát muối vào vết thương đang rỉ máu trong tim anh.
Thật ra, lúc nãy khi em đứng đó, chẳng cần động tay động chân, chỉ có khuôn mặt lãnh đạm nhìn anh, cũng đủ đem anh nhấn chìm trong biển nước…
Tang Dung, anh cảm thấy ngột ngạt không thể thở nổi, trái tim anh như bị xâu xé từng chút, từng chút một…
Tại vì sao vậy… vì sao em nhìn anh trong đau đớn, lại có thể thản nhiên như không?