Lỗ Phương Linh bắt đầu cảm thấy hưng phấn, muốn bị người đàn ông trung niên to cao mập mạp chạm vào vυ' mình, hơi thở dần dần trở nên gấp gáp, khuôn mặt vốn trắng nõn dịu dàng của cô trở nên đỏ bừng như quả táo chín.
“Một phút không gặp em, cảm giác như ngàn năm đã trôi qua rồi. Em thơm quá, Phương Linh.”
Người đàn ông trung niên cao to mập mạp nhẹ nhàng đóng cửa lại, hai tay bế Lỗ Phương Linh đi về phía phòng ngủ của cô.
“A...”
Hắn ném mạnh Lỗ Phương Linh lên giường cô, khiến cô hét lên.
“Đồ xấu xa, dọa chết người ta rồi.”
Lỗ Phương Linh là một mỹ nữ đang ở thời kỳ hoàng kim, tuy là một người mẹ tận tâm với con trai nhưng cũng là một người phụ nữ có nhu cầu sinh lý bình thường, cho nên cô đã không kìm được mà cặp kè với người đàn ông trước mặt.
Người đàn ông này là hàng xóm của Lỗ Phương Linh, cũng là bạn tốt của người chồng quá cố của cô, từ khi chồng cô qua đời, hắn đã giúp đỡ cô rất nhiều, hai người nảy sinh quan hệ, thuận tiện lên giường với nhau.
Nhưng người đàn ông cao to mập mạp này thực ra đã có vợ và một đứa con, điều này đôi khi khiến Lỗ Phương Linh cảm thấy có chút áy náy.
“Phương Linh, hôm nay em thật xinh đẹp.”
Người đàn ông cao to mập mạp vừa cởϊ qυầи áo vừa khen ngợi Lỗ Phương Linh.
“Miệng lưỡi trơn tru.”
Lỗ Phương Linh rất vui vẻ, phụ nữ độc thân ở độ tuổi này rất cần loại an ủi này.
Người đàn ông cao to mập mạp đã cởi sạch đồ của mình, dươиɠ ѵậŧ tuy không dài nhưng to như cẳng tay em bé đứng thẳng giữa không trung, đặc biệt là qυყ đầυ to phía trước giờ đã có màu đen tím.
Hắn lập tức bổ nhào lên người Lỗ Phương Linh, thô bạo cởi bỏ chiếc áo choàng tắm màu trắng của cô, để lộ thân thể trắng như tuyết của cô ra không khí.
Hai bầu vυ' của Lỗ Phương Linh tròn trịa, hầu như không có dấu hiệu chảy xệ, hai núʍ ѵú to có quầng vυ' rõ ràng, trông giống như hai quả nho lớn màu tím.
Người đàn ông cao to mập mạp há miệng ngậm một đầṳ ѵú vào miệng, mυ'ŧ giống như con trai Lỗ Phương Linh bú sữa khi còn nhỏ, thỉnh thoảng cũng dùng răng nanh cắn nhẹ núʍ ѵú khiến Lỗ Phương Linh khó chịu, toàn thân run rẩy.
“A... anh... anh đồ xấu xa này... ưʍ... nhẹ nhàng chút... a... vυ' của em bị anh ăn hỏng mất... ưʍ...”
Lỗ Phương Linh dùng hai tay ấn chặt đầu của người đàn ông cao lớn mập mạp vào bộ ngực to lớn của mình, đồng thời ưỡn ngực ra, ước gì có thể nhét cả bộ ngực của mình vào miệng người đàn ông đối diện.