“Mẹ ơi, con đi học đây.”
“Đi học chăm chỉ nghe giảng nha, có chuyện gì thì gọi cho điện thoại cho mẹ.”
“Con biết rồi ạ.”
Lỗ Phương Linh nhìn con trai đi vào cổng trường, trong lòng dâng lên một cảm giác tự hào.
Lỗ Phương Linh năm nay mới ngoài bốn mươi, tuy không còn trẻ nhưng thường xuyên chú ý đến việc bảo dưỡng và tập thể dục nên trông vẫn xinh đẹp thanh tú, dáng người kiêu hãnh càng tăng thêm rất nhiều điểm cho cô.
Nhưng số phận luôn trêu đùa con người, chồng cô qua đời vì một một chuyện ngoài ý muốn khi con trai cô chưa đầy mười tuổi, giờ đây cậu con trai Chu Khải Nhạc của cô đang học lớp mười hai, đang chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh đại học quan trọng của cuộc đời. Trong khi đó, gần mười năm nay cô vẫn cô đơn một mình.
Nhưng may mắn thay, khi chồng cô qua đời đã để lại một khối tài sản thừa kế đủ lớn, giúp cho cuộc sống của mẹ con Lỗ Phương Linh luôn suôn sẻ hạnh phúc.
Điều khiến Lỗ Phương Linh càng hài lòng hơn là con trai cô Chu Khải Nhạc, không chỉ xuất chúng mà còn rất chăm chỉ trong học tập, hiện tại xét theo điểm số thì cậu nhất định có thể vào một trường đại học tốt như mong muốn.
Tất cả những điều này khiến những năm tháng làm việc chăm chỉ của Lỗ Phương Linh trở nên đáng giá, bình thường cô làm công việc kế toán, nhưng năm nay vì chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh đại học của con trai, cô tạm thời nghỉ việc để tập trung chăm sóc cuộc sống cho cậu.
Hôm nay là sáng thứ hai, sau khi đưa con trai đến trường, Lỗ Phương Linh một mình lái xe về nhà.
“Phương Linh, Phương Linh.”
Tiếng chuông cửa từ ngoài cửa truyền tới, cùng lúc đó một giọng nam gọi tên Lỗ Phương Linh.
Lỗ Phương Linh vừa mới về nhà đã tắm rửa, đang mặc một chiếc áo choàng tắm màu trắng, bên trong lại hoàn toàn không có gì che chắn.
“Ai vậy?”
“Là anh, thằng bé đã đến trường rồi à?”
“Anh quá sốt ruột rồi.”
Lỗ Phương Linh mặc áo choàng tắm mở cửa, đứng ở cửa là một người đàn ông trung niên cao mập, trên mặt mang theo nụ cười phơi phới.
“Nhớ em quá.”
Người đàn ông trung niên cao to mập mạp ôm lấy Lỗ Phương Linh, hung hăng hôn lên khuôn mặt thanh tú của cô, hai tay xuyên qua áo choàng tắm màu trắng của Lỗ Phương Linh đặt trên ngực cô, dùng sức vuốt ve.
“A... anh... sao anh lại gấp như vậy... a... giống như tám đời chưa được thao người ta không bằng... A... đóng... đóng cửa lại trước... ưʍ...”