Người mở cửa là một người đàn ông trung niên đầu trọc, đeo một cặp kính gọng dày màu đen, lúc mở cửa trông rất cường tráng.
Kiều Nhã Hinh đi theo người đàn ông đầu trọc vào biệt thự, bên trong được trang trí rất sang trọng, cô đi theo vào một căn phòng có máy tính và camera.
“Mời ngồi, trước đây cô đã từng làm công việc nào tương tượng việc này chưa?”
Người đàn ông đầu trọc đưa cho Kiều Nhã Hinh một chai nước trông có vẻ đắt tiền.
“Cảm ơn, năm nay tôi vừa mới tốt nghiệp, nhưng tôi thường xuyên trao đổi với bạn bè trong lĩnh vực này, tôi cũng thích tự mình nghiên cứu về lĩnh vực này thông qua sách và nhiều tài liệu khác.”
“Khá tốt đấy, tôi là trợ lý của chủ tịch công ty này. Hôm nay ông ấy có việc phải ra ngoài nên tôi đến đây để phỏng vấn cô.”
“Được ạ, xin anh chiếu cố nhiều hơn.”
Người đàn ông đầu trọc nói những lời này xong liền không nói nữa, thay vào đó hắn cẩn thận nhìn Kiều Nhã Hinh trước mặt từ trên xuống dưới.
Vì hôm nay Kiều Nhã Hinh mặc một chiếc váy màu hồng với đường viền cổ tương đối thấp nên có thể nhìn thấy khe ngực sâu thẳm, thậm chí còn có thể nhìn thấy bộ ngực trắng như tuyết của cô, tầm mắt của người đàn ông đầu trọc cũng dán chặt vào đó.
“Khụ khụ.”
Bị người đàn ông đầu trọc nhìn chằm chằm, khuôn mặt Kiều Nhã Hinh trở nên hơi nóng, thậm chí còn hơi đỏ lên, cô xấu hổ ho khan hai tiếng.
Người đàn ông đầu trọc cũng nhận ra sự thất lễ của mình nên tiếp tục hỏi một số câu hỏi về phương diện giao tiếp tình cảm, đồng thời đưa ra một số ví dụ cụ thể để Kiều Nhã Hinh phân tích, Kiều Nhã Hinh cũng trả lời rất tốt.
“Rất tốt, tài ăn nói của cô rất tốt, nền tảng kiến
thức của cô trong lĩnh vực này cũng tốt, nhưng công ty chúng tôi có một yêu cầu đặc biệt, phải kiểm tra hình thể của cô.”
“Được... được rồi...”
Kiều Nhã Hinh nghe xong mặt càng đỏ hơn, tuy không biết tại sao nhưng nội dung và đãi ngộ của công việc đã vô cùng hấp dẫn cô.
Vì vậy cô đứng dậy, chuyển động cơ thể khoe dáng người của mình.
“Cô Kiều Nhã Hinh, không phải vậy đâu. Tôi cần nhìn rõ hơn về hình dáng của cô.”
Người đàn ông đầu trọc chỉ vào quần áo của mình.
“Phải... phải cởi sao...”
Kiều Nhã Hinh hỏi, khuôn mặt cô đỏ bừng.
“Đúng vậy, đây là quy định rồi, nhất định phải làm như vậy.”
Người đàn ông đầu trọc dựa vào ghế sofa, mỉm cười trả lời Kiều Nhã Hinh.
“Được rồi...”