Hóa Bướm

Chương 13

Hạ Diên Điệp vừa ngước lên, gương mặt tươi cười rạng rỡ của Đinh Vấn hiện ra ngay trước mắt.

Một giây sau, cô khẽ mỉm cười đáp lại:

"...Đương nhiên là, ok rồi ạ."

Phận đi làm cho tư bản, làm gì có quyền từ chối chứ?

...

Hạ Diên Điệp ghét nhất là tiệc rượu, nhất là những tiệc rượu cô phải lôi bộ đầm dự tiệc ra mặc cho hợp không khí, đầy cam go và căng thẳng, kéo dài từ chạng vạng đến tận nửa đêm mới kết thúc chẳng khác gì địa ngục kia.

Trước đây, cô cứ đinh ninh đó đã là kiểu tiệc rượu đáng sợ nhất rồi.

Song, đến tận hôm nay, cô mới biết hóa ra khi thêm một yếu tố nữa thì mức độ khó nhằn sẽ được đẩy lên một tầm cao mới: Có Du Liệt.

Tại một câu lạc bộ tư nhân, nhà vệ sinh nữ trên tầng dành cho khách VIP.

Mặt sàn lát gạch sứ trắng như tuyết sáng choang như mặt gương, trong chiếc gương còn chói mắt hơn nữa, một chiếc đầm cúp ngực dài màu đen đang được một người phụ nữ trang điểm tỉ mỉ kéo lên trên một cách thô bạo.

Cho đến khi đôi gò bồng đảo đầy đặn được váy dự tiệc màu đen bao trùm thật kín, chỉ còn loáng thoáng dưới xanh quai xanh trắng sứ, người phụ nữ chỉ mới đánh phấn, tô thêm chút son đã trở nên xinh đẹp động lòng người trong gương mới khẽ nâng cặp mi dài lên.

Hạ Diên Điệp ngắm nhìn bản thân trong gương.

Có lẽ Du Liệt đã quên cô từ lâu rồi.

Hơn bảy năm là quãng thời gian đủ để xóa đi mọi dấu vết tình cảm dành cho cô của một người, chẳng mảy may để lại cho cô dù chỉ một chút.

Người rời bỏ anh trước là cô, người nhớ mãi không quên cũng là cô.

Thật nực cười biết bao.

"Cốc cốc!"

Có người gõ cửa nhà vệ sinh, Khương Sam sốt ruột nói vọng vào trong: "Hạ Diên Điệp, cô xong chưa đấy? Người của Helena đã đi lên rồi!"

"Ra đây."

Cánh cửa làm bằng gỗ thật được mở ra.

Khương Sam đang chờ ở ngoài quay đầu lại, một chút thất thần hiện ra trong đôi mắt của anh ta.

Có điều anh ta nhanh chóng che giấu nó đi, lại nở nụ cười như có như không thương hiệu của mình: "Sao cô không để Du Liệt chờ cô luôn đi?"

"..."

Hạ Diên Điệp không buồn ngó ngàng gì tới Khương Sam, đi thẳng tới phòng VIP.

Ngay sau đó, cô ngỡ ra thế nào là miệng quạ đen.

Cánh cửa đôi đang được mở một cánh, dưới ánh đèn chùm rực rỡ, chiếc áo sơ mi của chàng trai đang ngồi trên ghế sô pha dài trắng như tuyết. Anh ngồi thoải mái trên ghế sô pha, lười biếng cúi chiếc cằm lạnh lùng, đuôi mắt hẹp dài khẽ cụp xuống, toát lên đôi phần lạnh lẽo, khó gần.

Hạ Diên Điệp đứng trước cửa.