Xuyên Đến Thập Niên 60 Làm Quả Phụ Tái Giá

Chương 15

Trời tối, Giang Minh Xuyên mới mang theo hai chén đồ ăn trở lại. Anh vốn nghĩ là hôm nay nhà cửa còn chưa dọn dẹp, ngày mai sẽ sang nhà bên cạnh đón Hạ Nham, không ngờ vừa về đến nhà thì thấy cậu bé đã về nhà rồi. Anh sững sốt một chút, nghĩ rằng đồ ăn sợ là không đủ.

Hạ Nham cũng nhìn thấy đồ ăn trong tay anh, hiểu chuyển mà nhỏ giọng nói: "Ba, con không đói, buổi trưa con ăn rất nhiều ở nhà bà Ngô rồi ạ."

Nghe vậy, trong lòng Phó Yến Yến căng thẳng, cô biết Kim Tú Châu sẽ nói tiếp những gì.

Quả nhiên, cô bé nghe Kim Tú Châu đúng lý hợp tình mà nói: “Anh đi mua thêm một phần nữa đi, tôi còn muốn ăn cái món thịt hồi trưa nữa.”

Phó Yến Yến ngớ người một lúc, sau đó quay đầu lại nhìn cô với ánh mắt khó tin.

Kim Tú Châu cũng không nhận ra có điều gì không ổn, mà nghiêm túc nói với Giang Minh Xuyên: "Mẹ của Phó Kiến Quốc cũng không cho hai mẹ con tôi ăn được một bữa ăn no. Tôi và con bé đều đói lả, anh cũng không thể làm thế với chúng tôi được."

"..."

Giang Minh Xuyên còn có thể nói gì nữa đây, đành phải xoay người đi ra ngoài mua thêm chuyến nữa.

Hạ Nham đứng bên cạnh há miệng thở dốc, đang định nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không dám nói, bởi vì đây là tự dì lên tiếng, cậu sợ mình mà nói thì dì sẽ không thích cậu.

Thịt kho tàu đã hết, Giang Minh Xuyên mua củ cải và thịt lợn nướng về, đặt hai bát thức ăn lên bàn. Thấy không có đũa chung, Kim Tú Châu chủ động chia đồ ăn ra, cho mỗi người một cái bát nhỏ. Trong bát của mọi người đều chất đến tràn đầy.

Lúc Kim Tú Châu đang chia thịt, Giang Minh Xuyên ân cần nói: “Phần của tôi thì chia cho hai đứa nhỏ đi, bọn nhỏ còn đang lớn, ăn nhiều một chút.”

Kim Tú Châu cạn lời, chỉ có anh là người tốt thôi, nhưng ngoài miệng thì lại nói: "Đều có hết, anh mua về cơ mà, vì cái gì lại không ăn?"

Giang Minh Xuyên không nói nữa, nhưng trong lòng lại cảm thấy ấm áp.

Hai đứa trẻ im lặng cúi đầu, nhìn thấy Giang Minh Xuyên và Kim Tú Châu đều ăn, chúng mới ngoan ngoãn cầm đũa lên.

Suốt quá trình không ai nói một lời, Kim Tú Châu đã quen lúc ăn lúc ngủ không nói chuyện, mà Giang Minh Xuyên lại là người ít nói. Nhưng không hiểu sao, Hạ Nham lại cảm nhận được một chút an tâm từ đó. So với bữa cơm vô cùng náo nhiệt ở nhà họ Ngô, cậu lại càng thích như thế này hơn.

Kim Tú Châu không thích ăn da, cảm thấy không sạch sẽ. Sau khi cô ăn xong, trong bát vẫn còn dư lại mấy miếng thịt mỡ dính da, Giang Minh Xuyên nhìn thấy cũng không nói gì, chỉ gắp lên ăn.

Kim Tú Châu nhìn thấy thế thì đỏ cả mặt, đây là lần đầu tiên có người ăn đồ thừa của cô.

Trong lòng cô có điều gì đó kỳ lạ đang nhen nhóm, nhưng cô cũng không thấy phản cảm.

Cơm nước xong, Kim Tú Châu rất có mắt nhìn mà thu dọn chén đũa.

Giang Minh Xuyên cũng không rảnh rỗi ngồi không, mà là ngồi ở dưới bệ bếp để đun nước nóng, sau đó lại dọn dẹp phòng bếp một chút.

*

Buổi tối, một nhà bốn người chỉ tắm rửa đơn giản rồi đi ngủ.

Trong nhà có hai phòng, nhưng chỉ có một phòng là đã được dọn dẹp. Lúc trước Giang Minh Xuyên và Hạ Nham có ngủ ở nhà thì cũng là ngủ chung.

Cũng may trước đó Giang Minh Xuyên đã mở rộng cái giường này nên một nhà bốn người cũng nằm lên cũng không quá chật.

Giang Minh Xuyên và Kim Tú Châu cách hai đứa nhỏ ở giữa mà nằm đối mặt nhau. Khi ánh mắt chạm nhau, cả hai đều có chút xấu hổ, dù sao thì bọn họ cũng mới quen nhau được có mấy ngày.

Ngược lại, cả hai đứa trẻ đều ngủ rất ngon, chẳng mấy chốc mà đã nghe thấy tiếng hít thở đều đặn của chúng rồi.

Sau đó, Giang Minh Xuyên cũng nhắm mắt lại.

Chỉ có Kim Tú Châu là không ngủ được, mọi thứ trước mắt cô đều giống như một giấc mơ.

Rõ ràng, mới hai ngày trước cô còn là một tù nhân, thế mà hiện tại đột nhiên đã có thêm một ông chồng mới và hai đứa con rồi.

Nhưng chẳng bao lâu sau, cô có muốn cũng chẳng thể nào ngủ được, tiếng ngáy đinh tai nhức óc của người đàn ông cách đó không xa truyền đến khiến cô càng thêm tâm phiền ý loạn.

Phó Yến Yến nằm bên cạnh cô bị đánh thức, giật giật người.

Kim Tú Châu nhận ra, tức giận trừng mắt nhìn người đàn ông đối diện, giơ tay bịt tai đứa bé lại, tức giận nói: “Chẳng khác gì bò rống cả.”

Cả người Phó Yến Yến lập tức cứng đờ, cô bé không nghe rõ Kim Tú Châu nói gì, chỉ cảm nhận được hơi ấm truyền đến từ bên tai, phải rất lâu sau cô bé mới xác nhận được đây là sự thật.

Trong ngực không hiểu sao lại cảm thấy ê ẩm.

*

Sáng hôm sau, từ sớm Giang Minh Xuyên đã xách xô đi sang nhà họ Ngô bên cạnh để lấy nước rồi. Nhà bọn họ không có giếng nên chỉ có thể qua nhà bên cạnh xách về thôi.

Sau khi chạy đi chạy lại sáu bảy lần, đổ đầy lu nước, anh đứng ở cửa một lúc, phát hiện cả hai mẹ con đều không có vẻ như sắp tỉnh dậy cả. Nhưng cậu con trai hiểu chuyện kia của anh thì đã ở trong bếp bắt đầu đun nước nấu cơm rồi.

Giang Minh Xuyên trở lại phòng bếp, tiếp nhận cái vá từ trong tay con trai, bắt đầu xào đồ ăn.

Hạ Nham tự giác chạy đến bên bếp lò, ngồi xuống canh lửa.

Hai ba con nhất thời không cũng nói chuyện, đều cảm giác có chỗ nào đó quái quái.