Chỉ là vận may vẫn không đến với cô, Kim Tú Châu đưa cô xuôi nam để bắt đầu làm buôn bán nhỏ. Mới sống được một quãng thời gian yên ổn ngắn ngủi, khi công việc buôn bán có chút khởi sắc, Kim Tú Châu liền gửi cô vào trường nội trú rồi cứ thế mặc kệ cô một mình. Còn bà ấy thì một lần nữa tìm một người đàn ông, đổ hết tiền bạc của mình lên người hắn. Trong khi đó, cô ở trong trường lại chỉ có thể ăn những bữa ăn rẻ mạt nhất, thậm chí cô còn bị giáo viên và các bạn tẩy chay vì khất nợ tiền học phí, dẫn đến mắc bệnh trầm cảm.
Cho nên, khi Hạ Nham bí mật đến phía nam gặp cô, biết cô bị ức hϊếp như vậy, ra mặt chống lưng cho cô, đánh nhau vì cô, thì trong lòng Phó Yến Yến lúc đó cũng không hề cảm kích. Cô thà bị người ta ức hϊếp còn hơn là nhận sự giúp đỡ của anh ta, thậm chí cô còn cố ý nói: "Đây không phải là điều mà anh muốn sao?"
Khi đó, Hạ Nham đứng đối diện với cô, rõ ràng anh ta cao hơn cô một cái đầu, nhưng trong một khắc kia lại nhỏ bé như hạt bụi, nhìn cô bằng đôi mắt đỏ hoe rồi rời đi mà không nói một lời nào. Nhưng từ đó về sau, không còn ai dám trắng trợn bắt nạt cô nữa, nhiều nhất cũng chỉ là không nói chuyện với cô mà thôi.
Nhưng Hạ Nham cũng không biết, rằng có một số vết thương không chỉ đến từ cơ thể.
Cô vẫn còn nhớ rõ, đếm trước ngày thi đại học, cô đã chuẩn bị tinh thần mất một ngày, cuối cùng mới về nhà, thật cẩn thận mà nói với Kim Tú Châu rằng trường học bắt phải nộp hai mươi đồng cho phí đăng ký và tiền ăn chỗ ở. Cô đã nghĩ đến rất nhiều cách để ứng khó, thậm chí còn nghĩ là nếu Kim Tú Châu không đồng ý, cô sẽ nói với bà ấy rằng sau này cô sẽ trả hết cho bà ấy. Nhưng cô không bao giờ ngờ rằng, trước khi cô kịp nói hết câu, bà ấy lại đã sỉ nhục và mắng mỏ cô như vậy, gọi cô là đồ sao chổi xui xẻo đã khắc chết ba ruột của mình, khác cho bà ấy phải ly hôn, bây giờ lại còn mò về làm ảnh hưởng đến công việc buôn bán của bà ấy…
Khi đó, cô chợt cảm thấy, mình sống trên thế giới này thật là vô nghĩa.
Sau lại, cô nhìn thấy Hạ Nham tập tễnh ra vào bệnh viện, trên người chật vật, bám đầy bụi bặm, cũng không thực hiện được ước mơ trở thành quân nhân từ thuở nhỏ nữa.
Kim Tú Châu nằm trên giường bệnh, dựa vào dung dịch dinh dưỡng để duy trì sự sống, là Hạ Nham vẫn luôn đi làm để nuôi sống bà.
Cuối cùng, một bà già ở cùng phòng bệnh với Kim Tú Châu nhìn thấy mặt dây chuyền ngọc trên cổ bà, nửa đêm mò đến để lấy trộm, làm mặt dây chuyền ngọc rơi xuống đất, một khắc đó, Phó Yến Yến chợt nhớ ra mặt dây chuyền ngọc này là lúc trước cô nghe Kim Tú Châu nói gần đây không ngủ được, mới vét hết tiền túi trên người mình để mua cho bà ấy. Số tiền đó là số tiền mà ba Giang đã bí mật đưa cho cô khi ông và Kim Tú Châu ly hôn.
Khoảnh khắc mặt dây chuyền ngọc bị vỡ, cô dường như nghe thấy Kim Tú Châu run rẩy gọi tên mình.
Có điều, trước mắt cô xuất hiện một luồng ánh sáng trắng chói lóa, khiến cô mất đi ý thức.
Khi cô tỉnh dậy lần nữa, đó là buổi sáng ngày cô và mẹ mình rời đi. Cô lại nhìn thấy Kim Tú Châu, nhưng Kim Tú Châu hiện tại có vẻ hơi khác so với người mà cô biết.
Kim Tú Châu trong trí nhớ của cô là người cố chấp, mạnh mẽ và hư vinh, mong muốn chứng minh rằng mình khác biệt với những gì mà người ta nhìn thấy. Với ba Giang là như thế, với những người hàng xóm trong đại viện là như thế, đối với tình nhân sau này cũng là như thế. Nhưng buồn cười chính là, bà càng điên cuồng muốn bắt lấy thứ gì đó thì sẽ lại càng không chiếm được.
Nhưng hiện tại, Kim Tú Châu này lại sẽ mỉm cười, nhẹ nhàng lau miệng cho cô, đối xử với cô như một người mẹ mà cô đã hằng mong ước vô số lần.
Dù rõ ràng cô đã từ bỏ tất cả mọi thứ rồi, nhưng trong lòng cô vẫn nhịn không được mà sinh ra một tia hy vọng không nên có.
Phó Yến Yến nhìn Hạ Nham khi còn nhỏ, cảm xúc vô cùng phức tạp.
Chắc chắn sau này anh ta sẽ rất hối hận nhỉ, chăm sóc cho một Kim Tú Châu chẳng thể nhúc nhích nằm trên giường bệnh kia, sợ sau khi bà ấy chết thì anh ta chỉ còn lại một mình, lúc đó anh ta đang nghĩ gì? Có phải là đang nghĩ, nếu ngày xưa đối xử với cô và Kim Tú Châu tốt hơn một chút, thì một nhà bọn họ có thể đã khác rồi không?
*
Cám ơn bạn Bụi Dust đã đề cử ánh kim cho truyện nha