Đường xa không dễ đi, lại còn phủ đầy tuyết, một bước đi là một cái dấu chân ghim trên nền tuyết. Kim Tú Châu đang đi một đôi giày vải bông, chẳng mấy chốc mà chân cô đã ướt nhẹp, dần dần, hai chân cô càng bị đông lạnh đến tê buốt, đau đớn.
Cũng không biết hai người họ đã đi bao lâu rồi. Lúc bọn họ đến huyện thành thì sắc trời vốn mờ mịt sương mù cũng đã sáng hẳn lên.
Có lẽ là do thân thể này có sức khỏe tốt nên Kim Tú Châu không cảm thấy quá mệt mỏi, chứ đổi lại là cô của đời trước thì sợ là chân đã bị cọ đến rách da rồi. Mười mấy năm sống trong nhung lụa, không chỉ thay đổi thân thể của cô, mà còn thay đổi cả tâm cảnh của cô nữa. Cô biết lúc này mình không thể kêu khổ, thế nên chẳng nói lời nào mà chỉ bám sát phía sau người đàn ông thôi.
May mắn thay, người đàn ông dường như đã nhận ra điều gì đó, anh cố tình đi chậm lại một chút, còn quay đầu lại nói với cô: “Cô dẫm lên dấu chân của tôi mà đi.”
Kim Tú Châu hơi sửng sốt một chút, sau đó cúi đầu đáp lại một tiếng. Trong lòng cô cảm thấy rất ấm áp, đây là lần đầu tiên có người dùng phương thức này quan tâm đến cô đấy.
Hầu gia đời trước cũng đối xử tốt với cô, nhưng cái loại tốt đó giống như là đang đối xử tốt với một con mèo con hay chó con vậy, cảm thấy nó dễ thương nên hơi yêu thích nó một chút, thế nhưng thực ra trong thâm tâm thì lại vẫn coi thường cô. Tất nhiên, những người khác cũng vậy, một khi đã nhẫn tâm thì ngay cả người vợ cả đã cùng chung chăn gối với hắn hai mươi năm, cũng sẽ nói gϊếŧ là gϊếŧ thôi. Nhưng người đàn ông này dường như lại khác.
Kim Tú Châu áp xuống những suy nghĩ trong lòng, nghĩ xem sau này mình đến sống như thế nào. Ở Hầu phủ lâu ngày, cô đã hình thành thói quen đi một bước nghĩ ba bước. Cũng không còn cách nào, cô không có con cái, không có chỗ dựa, chỉ có thể cẩn thận thận trọng mà thôi. Nhưng nhờ chính sự cẩn thận này mới làm cho cô thịnh sủng đến mười mấy năm mà vẫn bình yên vô sự đó chứ.
Tuy nhiên, khi đến huyện thành, mọi suy nghĩ của cô đều tan tác cả. Bởi Kim Tú Châu phát hiện, dường như mình đã mượn xác hoàn hồn đến một nơi hoàn toàn xa lạ.
Mặc dù luc trước, tuy rằng cô cảm thấy quần áo và phụ kiện tóc tai của người dân ở đây có chút kỳ lạ, nhưng cô cũng không nghĩ quá sâu xa về điều đó, mà chỉ cho rằng ở nông thôn, bọn họ ăn mặc như thế để cho tiện đi làm thôi. Giống như hồi còn nhỏ, nhà cô rất nghèo, khi mẹ cô xuống ruộng làm việc thì phải xắn tay áo và ống quần lên. Sau lại, khi vào Hầu phủ cô mới nhận thức được chuyện đó khó coi đến chừng nào.
Nhưng ở nơi này, đàn ông và phụ nữ đi trên đường đều mặc quần áo giống nhau cả. Đàn ông sẽ để tóc ngắn sát đầu, trong khi phụ nữ chủ yếu thắt bím tóc hoặc để tóc ngắn đến ngang tai. Trên đường phố rộng lớn, thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy có người cưỡi trên chiếc xe hai bánh bằng sắt.
Có điều hình như nơi này cũng không giàu có cho lắm. Hai bên đường phố, nhà cửa thì thấp bé tan hoang, phân tán chỗ này một căn chỗ kia một căn, cũng không được thịnh vượng như vương triều Đại Cảnh, càng không bàn đến chuyện có người nào mang vàng đeo bạc hay không.
Giang Minh Xuyên mang theo Kim Tú Châu đến đồn Công an huyện thành. Khi tới trước cổng đồn Công an rồi, anh mới nói: "Cô đứng đây đợi tôi một lát, tôi vào đó có chút chuyện rồi sẽ ra ngay."
Không giải thích quá nhiều, anh đưa đứa trẻ mình đang ôm trong ngực lại cho cô.
Tuy rằng ở cùng nhau không lâu, nhưng Kim Tú Châu vẫn rất tin tưởng người đàn ông trước mặt này. Trực giác mách bảo cô rằng, người đàn ông này sẽ không để mặc cô đâu, thế nên cô gật đầu rồi nhận lấy đứa bé.
Đứa bé vẫn còn đang ngủ, tựa hồ ngửi được mùi hương quen thuộc, con bé vô thức củng củng vào trong lòng ngực Kim Tú Châu.
Giang Minh Xuyên đi vào đồn cảnh sát.
Kim Tú Châu tò mò nhìn mọi thứ xung quanh. Khi nhìn thấy phía đối diện có người ra ra vào vào, trong tay cầm bánh bao ăn, cô tức khắc cũng cảm thấy có chút đói bụng. Phía trên cánh cửa đối diện viết bốn chữ “Tiệm cơm quốc doanh”, cô không nhận ra chữ đầu tiên là chữ gì, nhưng dựa vào ký ức trong đầu của “Kim Tú Châu” trước kia, cô biết đây là nơi người giàu có ăn bữa tiệc lớn, đồ ăn bên trong rất đắt tiền.
Nhưng Kim Tú Châu không phải là loại người sẽ bạc đãi chính mình. Trước khi ra cửa, cô đã lấy hết số tiền riêng mà "Kim Tú Châu" tích cóp được trong mấy năm nay, tổng cộng được hơn bảy mươi đồng, cùng với phiếu gạo mười cân và phiếu vài năm thước.
Ở trong mắt cô thì chừng đó cũng không nhiều, nhưng đối với "Kim Tú Châu" mà nói thì lại là rất nhiều. Mỗi khi Phó Kiến Quốc trở về, cô ta lại nhân dịp chồng mình ngủ, nửa đêm mò dậy trộm từ trong túi của anh ta.
Phó Kiến Quốc không quá tinh ý, phát hiện thiếu tiền thì cũng không hề nghi ngờ cô ta, hoặc có lẽ anh ta cũng đã từng nghi ngờ, nhưng cuối cùng cũng không hề hỏi thẳng.
Cho nên, lúc Giang Minh Xuyên mượn được tiền đi ra, liền nhìn thấy Kim Tú Châu một tay ôm con, một tay cầm bánh bao ăn: "..."
Anh không ngờ rằng trên người cô vẫn còn có tiền, toàn bộ số tiền anh mang theo đều đã đưa hết cho nhà nhà họ Phó và họ Kim rồi, ngay cả vé xe để trở về cũng mua không nổi. Thế nên anh đành phải đến tìm chiến hữu ngày trước để mượn tiền rồi sẽ gửi trả lại cho người ta sau.