Xuyên Đến Thập Niên 60 Làm Quả Phụ Tái Giá

Chương 4


Chị ta cũng chưa từng hối hận, dù sao thì sau khi con ba gả qua đây, cuộc sống cũng có tốt đâu nào. Nhưng ai ngờ rằng lại còn còn có một ngày như thế này cơ chứ, Phó Kiến Quốc sao có thể so với người đàn ông này được. Không nói đến chuyện tướng mạo ngoại hình, chỉ nói đến cái tác phong làm việc nhanh gọn phóng khoáng kia thôi, là đã kém hơn người ta rất nhiều rồi.

“Có điều, hôm nay em làm ra chuyện như thế này, quả thật là có chút khó coi, chỉ sợ trong lòng người ta hận em muốn chết luôn rồi. Đừng thấy anh ta ngoài miệng thì ăn nói dễ nghe, chứ nếu thật sự muốn cưới em thì chỉ sợ là có chút khó khăn. Chúng ta cũng không biết anh ta là người nơi nào, đến lúc đó anh ta chạy đi mất thì lại phiến to. Nếu là chị thì ở lại nhà họ Phó vẫn tốt hơn, dù sao Tiểu Yến cũng mang họ Phó.”

Được rồi, Kim Tú Châu vừa nghe liền biết cô chị hai này có ý gì rồi, chính là không quen nhìn thấy cô sống tốt đây mà.

Cuộc sống của cô chỉ quay quẩn nơi nội trạch, các vị chủ tử trong phủ nói chuyện lúc nào cũng quanh co lòng vòng, có thể nói trắng ra như thế này thì thật sự là rất hiếm thấy.

Kim Tú Châu cũng không phản bác chị ta, chỉ cười khẽ một tiếng: “Chị hai đúng là đã nhắc nhở cho em rồi, bây giờ em liền thu dọn đồ đạc luôn, anh ta đi lúc nào thì em liền đi theo lúc đó.”

Kim Ngọc Châu: “...” Ý của chị ta không phải như vậy.

Còn Kim Tú Châu nói được thì làm được.

*

Sau khi Giang Minh Xuyên giải quyết xong mọi chuyện thì liền chuẩn bị rời đi. Anh cũng đã thương lượng xong với hai vợ chồng nhà họ Phó rồi, anh còn có chuyện phải làm, năm ngày sau sẽ tới đây để đón hai mẹ con Kim Tú Châu.

Hai vợ chồng già nhà họ Phó cũng không quá vui vẻ, nhưng cô con dâu cả nhà bọn họ thì hớn hở vô cùng. Dù sao thì Giang Minh Xuyên cũng cho nhiều như vậy cơ mà, đưa hết toàn bộ ba mươi đồng và năm cân phiếu lương thực còn sót lại trên người cho nhà bọn họ luôn. Rốt cuộc, chỉ ở có năm ngày, cũng không thiệt thòi gì.

Nào biết, lúc Giang Minh Xuyên ra cửa, Kim Tú Châu liền ôm đứa nhỏ, trên tay đeo một cái túi nhỏ, hấp ta hấp tấp mà đi theo phía sau anh.

Giang Minh Xuyên nhíu mày, anh cũng không biết nên dùng tâm thái gì để đối đãi với cô nữa. Hít một hơi thật sâu, ánh mắt cũng không nhìn cô mà dừng ở ngọn cây cách đó không xa, khô khan nói: “Trước mắt cô cứ ở lại đây đi đã, mấy ngày nữa tôi sẽ tới đón cô cùng đi. Giờ tôi còn có việc phải làm.”

Kim Tú Châu cúi đầu, dáng vẻ hiền lành ngoan ngoãn như cô vợ nhỏ, nhưng giọng điệu lại rõ ràng mà nói: “Chị hai bảo tôi phải theo sát anh, chị ấy nói chúng tôi cũng không biết anh là người nơi nào, lỡ chạy đi mất thì biết chỗ nào mà tìm cơ chứ.”

Vừa khéo, Kim Ngọc Châu đang đứng bên cạnh xem kịch vui, nghe nói vậy thì nụ cười trên mặt cứng lại.

Giang Minh Xuyên nhìn về phía chị ta, mặc dù không nói gì nhưng ánh mắt có chút lạnh lùng.

Trải qua những chuyện vừa rồi làm cho anh biết được rằng, bất kể là nhà họ Phó của chiến hữu hay là nhà họ Kim, cũng đều không phải là thứ tốt lành gì.

Anh cũng biết mình đây là bị người gài, nhưng anh lại không thể cứ thế mặc kệ người ta được.

Giang Minh Xuyên nghĩ nghĩ rồi nói: “Tôi nói được thì làm được, năm ngày sau sẽ đến. Bây giờ đưa cô theo thì không tiện lắm, hơn nữa đứa bé cũng còn nhỏ.”

Nói xong anh nhìn cô một cái, cho rằng cô sẽ hiểu được ý tứ của mình nên lại xoay người sải bước rời đi.

Nào biết, mới đi được vài bước liền nghe thấy phía sau truyền đến tiếng bước chân, dừng lại nhìn về sau, đối phương cũng ôm đứa nhỏ dừng lại, nhưng lại không hề nhìn anh.

“...”

Kim Tú Châu cúi đầu nhìn đứa bé trong ngực, trong lòng lại nghĩ, chính là bởi vì đứa bé nên cô mới muốn đi theo một tấc cũng không rời như thế này. Ai biết trong năm ngày này sẽ phát sinh chuyện gì cơ chứ.

Cô chưa bao giờ tin lời hứa của đàn ông, cô chỉ tin chính mình.

Cũng không biết có phải là đã nhìn ra sự kiên trì của Kim Tú Châu hay không, Giang Minh Xuyên không nói gì nữa.

Hai người cứ thế một trước một sau mà đi. Khi đã đi xa rồi, Giang Minh Xuyên dừng lại, ôm đứa bé đang ngủ say trong lòng Kim Tú Châu đi.

Mẹ Kim nhìn bóng lưng hai người, quay sang bên cạnh mà hừ một cái: “Ngược lại, con bé này lại có số sướиɠ.”

Kim Ngọc Châu không nói lời nào.

Giờ khắc này, chị ta hối hận đến xanh cả ruột. Chị ta đột nhiên ý thức được rằng, có vẻ như đứa em gái mà mình vẫn luôn coi thường lại đã tìm được một người đàn ông rất ưu tú rồi.