Bất Vi

Chương 6: Tinh lạc (6)

Ngày 04/08/2024

Edit: Dandan

======

Chỉ tiếc trong lòng y chính là linh thức, y nhiều nhất chỉ có thể làm linh thức đứa nhỏ cường tráng một ít, lại vô pháp cho bé ăn cơm no.

Y rũ mắt nhìn trung y bọc lấy người đứa nhỏ, không giống với quần áo trẻ con sẽ mặc, ngược lại như là bị xé ra từ một pháp y cấp thấp, chắc là có người chiếu cố bé.

Chẳng lẽ là mẹ đứa nhỏ?

Nghĩ đến đây vẻ mặt y hơi cứng đờ, cảm giác trẻ sơ sinh trong lòng nặng như ngàn cân.

Đứa nhỏ gặm ngọc bội một lúc chắc là không phân biệt ra được là hương vị gì, nên tay nhỏ bắt lấy ống tay áo tuyết trắng của y, a a a kêu khóc.

Tư thế Chử Tuấn ôm đứa nhỏ thực xa lạ, không còn cách nào khác, chỉ có thể chia linh lực của mình thành những sợi mỏng như tơ, lại vẫn lo lắng chút linh lực này đứa nhỏ đều không chịu nổi, kiên nhẫn từng chút từng chút một, chậm rãi độ cho bé.

Khuôn mặt vốn xanh trắng của đứa nhỏ dần dần có chút huyết sắc, ôm lấy tay y không chịu buông.

Đã không còn nguy hiểm đến tánh mạng.

Chử Tuấn nhéo nhéo tay nhỏ mềm mại của bé, rồi sau đó đầu ngón tay điểm nhẹ giữa mày bé, thanh âm lạnh lẽo trong veo như sơn tuyền, “ Về đi thôi. ”

Linh thức đứa nhỏ bị một tầng linh thức đồng nguyên cường đại bao bọc lấy, dịu dàng đưa ra thức hải.

Trong thức hải bao la rộng lớn thoáng chốc lại an tĩnh lại.

Chử Tuấn phân ra một tia linh thức rất nhỏ vừa là hộ tống, vừa là muốn dò la xem nữ tử kia đến tột cùng là đại năng phương nào, mà lại có thể thần thông quảng đại đến mức dưới tình huống y không hề hay biết sinh hạ huyết mạch Chử gia.

Chỉ là y vẫn còn đang bế quan, vì tránh gây ra phiền toái không cần thiết, tia linh thức này cực kỳ nhỏ bé, chưa tra xét được rõ ràng, đã bị người thô bạo chém gϊếŧ.

Một miếng tàn phiến của Chu Tước Đao cắm sâu vào vách sơn động, một tia linh thức màu đỏ cực kỳ nhỏ bé tán loạn thành điểm điểm toái quang biến mất không thấy.

Ninh Bất Vi bước qua rút miếng tàn phiến ra, xoay hai vòng giữa các ngón tay, mặt mày thối hoắc nói: “ Thứ dơ bẩn gì cũng dám tới địa bàn của ta giương oai. ”

Dù hiện tại địa bàn của Ninh Bất Vi chỉ là sơn động rộng bằng ba người trưởng thành, miễn cưỡng thì cũng có thể ngồi dậy.

Tàn phiến Chu Tước xẹt qua ngón tay, máu đỏ thắm nhỏ giọt từ đầu ngón tay, mặt Ninh Bất Vi lạnh lẽo như thể có người thiếu hắn 800 vạn linh thạch, nhét ngón tay vào trong miệng bé con.

Bé con liếʍ mυ'ŧ máu mới mẻ, kích động ôm lấy tay hắn không buông.

Sức lực còn không nhỏ.

“ Từ nơi nào học được cái tật xấu này hả. ” Ninh Bất Vi hừ lạnh một tiếng, cuối cùng cũng không rút tay ra, đến tận khi miệng vết thương không còn mυ'ŧ ra máu nữa, bé mới buông lỏng tay hắn ra, ợ một cái nho nhỏ.

Ninh Bất Vi ôm bé ngồi dựa vào vách động, bên ngoài mưa to tầm tã không ngừng dù chỉ một chút, nước trộn với bùn theo mặt đất gập ghềnh chảy đến dưới chân hắn, tẩm ướt giày hắn.

Giày đã bị đóng một lớp bùn dày, còn có cả mấy cây cỏ khô dính vào bên trên, hắn vì tìm một nơi để tránh mưa gió mà đi suốt một đoạn đường dài, mắt thấy bé con liền phải tắt thở, dưới tình thế cấp bách hắn liền cắt qua ngón tay đút chút máu cho bé, ai ngờ lần đút này liền đút không dứt.

Hắn ra tay thật sự là hào phóng, miệng vết thương trên ngón tay ngang dọc đan xen, nhìn có chút khủng bố.

Bé con ăn uống no đủ, sắc mặt cực kỳ hồng nhuận, không biết mở mắt khi nào, to tròn lấp lánh, tò mò nhìn hắn.

Cứ như vậy mà qua mấy ngày, làn da của bé con không còn giống như ban đầu vừa đỏ vừa nhăn nhún nữa, trở nên trắng nõn lại mềm mại đàn hồi, ngũ quan dần dần có bộ dáng, cả người bé con đều xinh đẹp đến kỳ cục, nếu không phải mấy ngày nay hắn vẫn luôn mang bé con theo bên người, thì đều phải hoài nghi bé chuột nhỏ không lông ngay từ đầu kia bị người đánh tráo.

Đặc biệt là cặp mắt kia, có chút giống đan phượng nhãn hơi cong, lông mi dài cong có chút quá mức —— quá mức xinh đẹp, đôi mắt Ninh Bất Vi lại hẹp dài lãnh khốc, rất hiển nhiên là không phải tùy hắn.

Mẹ của bé con chắc là rất đẹp.

Trong đầu Ninh Bất Vi hiện lên vài gương mặt mỹ nhân yêu nguyệt của Hợp Hoan Tông, lập tức khó chịu một trận.

“ A ~ a ~ ” Bé con bị hắn đặt nằm ngửa trên đùi, vươn hai cánh tay nhỏ trắng nõn với hắn muốn ôm ôm một cái.

Ninh Bất Vi vươn tay chọc chọc khuôn mặt nhỏ của bé, ghé sát vào cười ác độc với bé, “ Ta không ôm đâu. ”

Bé con giương đôi mắt ngập nước nhìn hắn, trên má bị hắn chọc ra một hố nhỏ, nhép nhép miệng, một tát vỗ lên mặt Ninh Bất Vi, “ A ~ ”

Ninh Bất Vi đằng đằng sát khí nhìn chằm chằm bé, uy hϊếp nói: “ Nhóc cũng dám đánh ta? ”

Bé con há miệng, tư thế kia như là muốn gào khóc, Ninh Bất Vi tay mắt lanh lẹ dùng một tay ôm bé lên.

“ A ~ ” Bé con nhìn chằm chằm hắn, kéo miệng cười với hắn.

Ninh Bất Vi thở dài nhẹ nhõm một hơi, thấy bé ở đàng kia cười vô tâm không phổi, tức giận hù dọa bé, “ Nuôi nhóc béo, rồi ăn sạch nhóc luôn. ”

Bé con hình như là cảm thấy hắn đang chơi với bé, khanh khách cười không ngừng, nước miếng cũng chảy xuống.

Ninh Bất Vi nắm lấy một góc bọc quần áo của bé, cực kỳ ghét bỏ lau cho bé, “ Dơ muốn chết. ”

Bé con phun bong bóng nước miếng với hắn.

Ninh Bất Vi nhướng mày, “ Tới, lại phun cái ta nhìn xem. ”

Bé con xoay đầu đi không để ý tới hắn.

“ Chậc. ” Ninh Bất Vi chọc chọc mặt mềm mụp của bé, cười đến tà khí bốn phía, “ Lại phun một cái cho cha nhóc xem nào. ”

Bé con rầm rì một tiếng, một chân đá vào miệng hắn.

Ninh Bất Vi nheo mắt, lạnh lùng nói: “ Ta thấy nhóc đây là không muốn cái chân nhỏ này. ”

Phốc.

Bé con lại phun ra một cái bong bóng nước miếng.

Ninh Bất Vi: “ ...... Xem ở việc nhóc đã thành khẩn nhận sai, nên tha cho nhóc một mạng vậy. ”